Quan Tiên

Chương 142


Mọi chuyện có cân nhắc đều tốt. Cả một đoạn đường Trần Thái Trung đi tới, thẳng tới cửa Ủy ban nhân dân quận mới bừng tỉnh đại ngộ. Trời ạ, thời buổi này làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, chỉ có không làm mới không sai thôi!
Theo như vậy mà nói, đề nghị của bí thư Trương có thể giải thích là: Cậu cũng đừng có lăn qua lăn lại nữa. Trong quan trường đầy nguy hiểm, vào nơi này phải cẩn thận. Lúc này cậu có làm cái chức chủ nhiệm của cậu cho tốt đi đã.
Đây mới chính là danh ngôn chí lý. Cho dù hắn không làm gì thì về sau chính phủ vẫn an bài cho hắn một đường lui. Chuyện tình trên thế gian này vốn là như thế.
Nhưng Trần Thái Trung đương nhiên không thể tiếp nhận cái cuộc sống vô vị này. Thế là ngày nào hắn cũng thành thật chạy tới thư viện ngồi.
Chuyện này cũng làm khổ chị Lý Lệ Hồng. Vốn trong phòng làm việc có Trần Thái Trung tọa trấn, cô chỉ cần mỗi ngày tới lau quét qua một chút rồi lấy một cái cớ mà về sớm, còn có thể được điểm chuyên cần.
Nhưng chủ nhiệm Trần cứ đi như vậy, cô cũng chẳng còn cách nào về sớm nữa. Chả lẽ phòng làm việc lại không có một ai hả?
Sau mười ngày thì Lý Lệ Hồng chịu không nổi nữa. Con người đều làm theo thói quen, nếu như Trần Thái Trung ngay từ đầu đã nghiêm khắc thì cô cũng chả dám có ý gì. Nhưng giờ sớm đã thành thói quen rồi, một ngày không về sớm là chịu không nổi.
Hôm nay cô đang lau mặt bàn thì thấy Trần Thái Trung xách cặp đi ra ngoài, sốt ruột liền nói:
- Chủ nhiệm Trần, hôm nay chồng tôi đi công tác, tôi phải về sớm một chút để nấu cơm cho con.
Mẹ kiếp, giờ mới là tám rưỡi đó! Trần Thái Trung nhìn cô ta một cái, cũng không muốn tranh cãi nhiều, lạnh nhạt nói một câu:
- Hôm nay tôi đi ngõ Ninh gia có việc quan trọng, nếu cô muốn về sớm thì cứ liệu mà làm đi.

Hôm nay quả thật là hắn đi có việc. Bởi vì hắn muốn đi bảo vệ “ văn vật cổ “ .
Ninh gia ở thành phố Phượng Hoàng mấy trăm năm trước là một gia tộc giàu có, cũng xuất hiện mấy nhân vật khó lường. Sau đó Ninh gia từ từ xuống dốc. Nhưng từ trước cho tới nay, những nhà giàu có của thành phố Phượng Hoàng đều là từ Ninh gia mà ra.
Sau trăm năm rung chuyển của Trung Quốc cận đại, cảnh tượng của Ninh gia sẽ không tái hiện nữa. Tới lúc gần giải phóng, những người ở Ninh gia nhờ có chút tài sản, nhằm tránh khỏi chuyên chính mà chạy tứ tán cả.
Những gian từ đường của dòng họ đó tới sau khi giải phóng liền được nhà nước thu lấy. Khu này được sắp xếp cho cư dân tới ở, từ đó mới có ngõ Ninh gia nhỏ bé. Trong rất nhiều thành thị cũng có những khu thế này.
Những nhà từ đường ở Ninh gia này đã sớm bị hủy hoại tới chẳng còn ra đâu vào đâu rồi. Nơi này chỉ còn lại bảy tám căn nhà trệt ở hướng đông, có vài nhà dân đang ở.
Những năm trước, hậu nhân của Ninh gia trở về, cầm trong tay khế ước nhà đất, nhất định muốn đòi lại đất đai nhà họ Ninh. Sau một khoảng thời gian đàm phán, anh em Ninh gia cũng không biết phải tìm tới người nào, đến cuối cùng đã lấy được mấy căn nhà trệt kia.
Đó là nhà của nhà nước, nhà nước thật sự muốn thu hồi từ trong tay dân, chỉ cần có thể bố trí nơi ở ổn thỏa cho người dân dời đi thì cũng không cần phải phí quá nhiều sức.
Vì việc này mà báo chí thành phố Phượng Hoàng đã dấy lên dư luận, kiểu như “ cảnh giác với sự trở lại của chế độ tư bản “ vân vân, lại chỉ ra rất rõ ràng là trước giải phóng, dòng tộc họ Ninh này ở Thiên Nam có thể coi là một trong những gia đình giàu có đếm được trên đầu ngón tay. Tiền tài bọn họ có được hiển nhiên là do bóc lột nhân dân lao động địa phương.
Nhưng mà cách giải thích của chính phủ thì thứ khác không cho chính là không cho, nhà từ đường của người ta, chẳng qua chỉ là mấy căn phòng, cho cũng được chứ sao? Dù gì thì đây cũng là văn vật phải không?
Trần Thái Trung vốn không để tâm tới việc này. Nhưng mà sau khi hắn tra xét sách vở về địa phương thì lại phát hiện ra một chuyện.
Đó chính là họ Ninh được phong truyền, thực ra lại không phải là họ Ninh, mà là cùng họ nhưng không phải cùng tộc.
Đây là do hai anh em kế thừa, sau giải phóng đổi thành kiểu chữ giản thể, nên quy chữ này thành chữ “Ninh”. Trên thực tế, hộ lớn của thành phố Phượng Hoàng từ rất xưa nhưng lại không được công nhận gì ở trong nước.

Chuyện này tuyệt đối có thể cho báo đài tuyên truyền, nếu thích đáng, khiến ngõ Ninh gia biến thành nơi nhận tổ tông cũng không phải không có khả năng, mà những gian nhà trệt kia cũng liên quan đến “ văn vật “ , không thể thiếu, Trần Thái Trung cũng muốn tới hiện trường xem một chút.
Khi tới nơi hắn mới phát hiện ra anh em nhà họ Ninh đang muốn phá dỡ căn nhà. Bọn họ muốn phá dãy nhà trệt này, xây một khu nhà cho thuê. Khu đất này tuy nhỏ nhưng nhà lại sát đường, rất có mặt tiền.
Trần Thái Trung lúc ấy tiến vào ngăn cản, ai ngờ hai anh em này căn bản không thèm để ý tới hắn:
- Anh ra vẻ cái gì? Tôi phá nhà chúng tôi, liên quan cái rắm tới nhà anh!
- Tôi là người của Ủy ban nhân dân quận Hoành Sơn. Đây là tài sản nhà nước, cũng là văn vật của quốc gia. Nếu dám phá hoại gian nhà này có tin là tôi gọi cảnh sát tới bắt các người không?
Hai người bọn họ thiếu điều muốn đem giấy tờ sở hữu nhà đất ra so đo với hắn:
- Cái gì mà nhà của nhà nước hả? Này...nhìn cho kỹ đi? Giấy tờ ghi rành rành, bây giờ đã chuyển thành tài sản tư rồi!
Từ giấy tờ thì Trần Thái Trung phát hiện ra vấn đề. Hai anh em nhà này đúng là họ Ninh. Hay là từ đây mà điều tra xem sao?
- Đây là văn vật, các người muốn động tới thì phải đưa giấy tờ nhà đây, tôi sẽ tới cục văn hóa điều tra một chút mới được!
Tất nhiên là anh em nhà họ Ninh không đồng ý rồi. Mãi tới khi Trần Thái Trung đem giấy tờ của mình ra, hai người thấy cái dấu đỏ to tướng “ Ủy ban nhân dân quận Hoành Sơn, thành phố Phượng Hoàng “ mới không tình nguyện mà đồng ý, bảo hắn sáng nay đi lấy bản sao giấy tờ.
Bận việc này, Trần Thái Trung làm gì còn có thể để ý tới lời xin phép của chị Lý nữa? Hắn cũng không thể trơ mắt để người ta phá hoại dãy phòng này.
Những di tích văn vật của thành phố Phượng Hoàng cũng không tính là nhiều, mà ở khu Hoành Sơn lại càng ít. Mặc dù khu này đã bị người ta cải tạo, nhà trước nhà sau đã tăng thêm vài kiến trúc vi phạm để chiếm đất, nhưng chủ thể cơ bản là vẫn hoàn hảo.

Dọc đường đi, Trần Thái Trung cũng cân nhắc làm sao mới có thể lợi dụng sai lầm của hai anh em nhà họ Ninh để tận lực dừng chuyện này lại? Dãy nhà đấy không phải là không thể hủy đi nhưng hắn hy vọng là dãy nhà này không ảnh hưởng gì tới tiền đồ sau này của mình.
Nếu hắn hiện giờ đã điều khỏi phòng ghi chép thì hẳn là sẽ xoay người mà bỏ đi. Phá thì cứ phá, chả cần biết các người phá thế nào. Tốt nhất là dùng thuốc nổ đi, tôi còn có thể nghe được một tiếng vang.
Đương nhiên nếu vị trí kế tiếp của hắn mà ở trong phân cục công an Hoành Sơn hoặc là bí thư Đảng ủy công an quận thì như vậy không thể dùng thuốc nổ được. Tóm lại vẫn là một câu nói, chuyện không liên quan tới hắn, hắn tuyệt đối sẽ không quản.
Không thể không nói, câu nói này của hắn hiện giờ đã khá thích hợp với lối suy nghĩ trên quan trường. Đáng tiếc là ở quan trường không phải chỉ dựa vào mấy ý nghĩ mà có thể lăn lộn được.
Đợi tới khi chạy tới hiện trường, Trần Thái Trung mới ngạc nhiên phát hiện ra, trông cậy vào việc đối phương có “ sơ hở “ thật sự là không khả thi. Hai anh em họ Ninh đã chuẩn bị rất đầy đủ. Người ta thậm chí còn gọi tới bảy tám gã đàn ông to khỏe đứng một bên nhìn chằm chằm vào hắn.
Rất hiển nhiên là nếu “ thương lượng không có hiệu quả “ thì hai anh em nhà này khẳng định vẫn tận lực mà phá nhà. Còn về chuyện có xảy ra cảnh máu chảy đầu rơi hay không thì khó nói lắm.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Trần Thái Trung vui vẻ. Hà hà, đây chính là chuyện tốt. Vạn nhất mà xung đột xảy ra thì chuyện này sẽ lớn lên. Chỉ cần chuyện này lớn lên thì chuyện hai anh em nhà họ Ninh phá dãy nhà này khẳng định là có điều để nói.
Có ý nghĩ này đương nhiên là hắn không kiêng nể gì mà đưa mắt đánh giá mấy gã đàn ông kia. Người có thể khiến Trần Thái Trung chịu thiệt sợ là chưa sinh ra ở đây. Đã có cơ hội để làm lớn chuyện này, tại sao lại không làm chứ?
Trong đám người có một gã đàn ông trông đặc biệt to khỏe, ánh mắt đầy khiêu khích của Trần Thái Trung khiến cho gã có dấu hiệu nổi da gà, hai tay gã nắm chặt, bóp bóp, phát ra tiếng răng rắc, trong mắt đầy lửa giận, tựa hồ có thể đem người khác đốt thành tro vậy.
Trần Thái Trung dĩ nhiên là không sợ hãi. Hắn thậm chí còn bỏ qua cả hai anh em đương sự, ngẩng cao đầu, hai mắt liếc nhìn gã đàn ông to lớn kia. Thằng nhóc con, mày có gan nhìn tao, muốn chết phải không?
Thấy tình cảnh này, cơn tức giận của gã kia lại càng bốc cao. Hắn mở to đôi mắt, vừa định nói chuyện thì từ xa đã truyền tới tiếng ho nhẹ. Người anh trong hai anh em Ninh Trung Quy lên tiếng.
- Cán bộ Trần, anh hôm qua không phải đòi xem giấy tờ nhà chúng tôi sao? Tôi đã đem một bản sao tới đây rồi này
~- Ừ.
Trần Thái Trung gật đầu nhưng lại không quay đầu nhìn gã mà tiếp tục nhìn từ trên xuống dưới gã đàn ông to cao kia.

- Đây là ai thế? Là công nhân thuê đến phá phòng sao? Tôi sao cảm thấy không giống nhỉ?
Gã đàn ông cao to kia đôi mày nhíu lại, chỗ hai má gồ lên, có phải đang cắn răng không nhỉ? Nín giận khổ quá hả?
- Đây đều là bạn bè tôi đến giúp tôi một tay.
Ninh Trung Quy chừng bốn mươi tuổi. Vốn gã tìm mấy người bạn tới hỗ trợ nhưng lúc này thấy đối phương có vẻ không e dè gì, gã cũng không muốn trực tiếp làm mọi chuyện căng thẳng.
Đương nhiên gã cũng không mềm mỏng như vậy, mà giơ mấy tờ giấy trắng trong tay lên:
- Tôi nói này, giấy tờ anh có xem không đây? Không xem thì chúng tôi bắt đầu đây. Anh có biết là chậm một ngày là chúng tôi mất bao nhiêu tiền không hả?
- Hừ, đừng nói những lời không biết xấu hổ nữa. Anh đang phá từ đường thờ tổ tông nhà anh đó.
Trần Thái Trung bĩu môi xong, xoay người đi qua bên cạnh gã, vẻ mặt đầy khinh thường:
- Anh cũng được xem là con cháu có hiếu rồi.
Lời này vừa nói xong thì vẻ mặt hai anh em nhà họ Ninh đã trở nên rất khó coi. Chẳng qua Trần Thái Trung làm gì thèm quản những chuyện này? Hắn đi tới cầm giấy tờ photo kia xem.
Hắn vừa nhìn qua, sắc mặt liền trầm xuống:
- Đây mà là giấy tờ nhà anh nói đấy hả?

Bình Luận (0)
Comment