Quan Tiên

Chương 287


Thứ trưởng cũng có chuyện như vậy? Cao Thắng Lợi nghe thấy vậy trong lòng kinh hãi, trên khuôn mặt chính lại là sự thản nhiên như không, gật đầu một cách khó khăn,
- Cao Vân Phong lần này làm thật sự hết sức quá đáng đi, tôi trước tiên là thay mặt nó xin nhận lỗi với Trưởng phòng Trần.
Nói xong, ông ta đứng dậy, cúi thấp đầu về phía Trần Thái Trung, tiếp theo lại tung chân đạp Cao Vân Phong một đạp,
- Thằng súc sinh này, còn không mau quỳ xuống tạ lỗi với trưởng phòng Trần?
Quỳ gối? Cao Vân Phong ngạc nhiên nhìn cha mình, quả thật không tin vào tai mình, cha bắt mình làm việc này….. cái tên Trưởng phòng này còn ít tuổi hơn mình….. Quỳ gối?
Nghênh đón ánh mắt của y, là cái nhìn sắc bén có thể giết người!
Mang theo muôn phần không tình nguyện, Cao Vân Phong “bụp” một tiếng quay về phía Trần Thái Trung quỳ xuống, thời khắc này, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lồng ngực khó chịu giống như muốn nổ tung ra vậy.
Từ nhỏ đến lớn, nếu nói về nỗi nhục đã từng trải qua, cũng chỉ như thế này! Ngay cả tâm chết cũng đều trải qua!
Nhưng là, vừa rồi những lời cha nói trong xe, anh ta vẫn ghi nhớ, nhẫn, nhất định phải nhẫn nhịn! Nếu ngay cả cửa ải này mà không qua nổi, tiền đồ của hai cha con, thật sự là một vùng tối tăm.
Biết co biết dãn mới là nam tử hán đại trượng phu. Hàn Tín năm xưa không phải cũng chịu nhục như vậy mới thành công sao? Cao Vân Phong không ngừng âm thầm cổ vũ bản thân, chỉ có điều, ngay cả là như vậy, mặt anh ta vẫn đỏ như máu sắp chảy ra.
Trần Thái Trung cũng mang theo vẻ mặt có ý cười, thẳng thắn tiếp nhận cái quỳ này của Cao Vân Phong, khóe miệng của hắn, thậm chí có một chút thái độ khinh thường ở bên trong: sớm biết hiện tại phải quỳ như vậy, ban đầu ngươi làm cái gì đi?
Các anh em trêu ngươi chọc giận ngươi, nên muốn phá hỏng bát cơm của ta sao? Mẹ nó, hiện tại tùy ý quỳ xuống như vậy là không có chuyện gì sao?
Sau khi liếc mắt một cái, hắn chuyển ánh mắt lên người Cao Thắng Lợi, căn bản không thèm nhìn con tôm to chỉ biết cuộn mình trước người khác kia.
- Đối với Giám đóc sở Cao ông, tôi không phải là quá hiểu rõ, đúng rồi, ông đang trong nhiệm kỳ, đã làm qua được những gì hả?
Hiện tại là đang đóng cửa nói chuyện, hắn trái lại không ngờ rằng thói xấu của mình lại bị người khác nhìn thấy, với lại, dưới cái nhìn của cha con nhà họ Cao, cũng được cho là có đầy rẫy thói xấu xa rồi, bọn họ có can đảm tuyên truyền ra sao?
Trần Thái Trung sở dĩ đưa ra một vấn đề kỳ quái như vậy, đó là vì…. Bất luận như thế nào, hôm nay Cao Thắng Lợi là bởi vì hắn bị đánh, cho nên Trần đại tiên nhân dự định cho đối phương một cơ hội, một cơ hội để phân rõ phải trái, ai cần các người là người coi trọng đâu?

Đúng vậy, đối phương nếu như có khả năng, hắn dự định thả ra cho đối phương một nước cờ thích đáng. “dùng tiền lương cao nuôi dưỡng tài năng” là nên rồi, nhưng mà, nói về Cao Vân Phong…..mối thù lớn như vậy, sự việc đương nhiên vẫn chưa xong được!
Nghe được chuyện này, Cao Thắng Lợi nhất thời sửng sốt.
Ông ta đương nhiên không biết Trần Thái Trung nghĩ gì, cái vấn đề cổ quái này cũng khiến ông ta liên tưởng đến rất nhiều thứ: một người có khả năng đánh bại năm nhân viên của đội giải tán; một người từ trước tới giờ giám cảnh cáo con trai của mình; một người không coi cán bộ cấp Bộ trưởng ra gì…
Cái người này, hiện tại tự hỏi chính mình đang “trong nhiệm kỳ”… “đã làm được cái gì”….nghĩ đến người này, Giám đốc sở Cao hình như hiểu ra được cái gì…..
Cũng may, hai ngày trước hệ thống giao thông mở đại hội, Cao Thắng Lợi tại đại hội đã phát biểu ý kiến, đối với một vài số liệu, ông ta vẫn còn nhớ:
- Trong hai năm nhiệm kỳ của tôi, hệ thống giao thông toàn tỉnh….
Thật là khó cho ông ta, không những nhớ rõ số km cải tạo xây dựng đường cao tốc, đường quốc lộ cấp một, cấp hai. Vẫn có thể kể lại rõ ràng đường sắt, đường bộ của toàn tỉnh, nhân số vận chuyển hành khách của hệ thống hàng không dân dụng, sự tăng trưởng dân số….
Chờ ông ta nói đến việc thi công cây cầu đầu tiên siêu cao siêu dài của tỉnh Thiên Nam, là thời điểm khắc phục khó khăn như thế nào. Trần Thái Trung rốt cuộc cũng không nhịn được, phất tay cắt ngang lời phát biểu của ông ta,
- Được rồi được rồi, ông không cần nói nữa…
Các anh em là đến để hỏi tội, không phải là đến nghe ông tổng kết công việc!
Đương nhiên, Trần Thái Trung hẳn không biết mọi người vừa tiến hành hội nghị công tác của toàn tỉnh, cho nên đều nghe lọt tai những số liệu này, tức thời đối với tên Giám đốc sở béo lùn này sinh ra nhiều thiện cảm.
Người có khả năng, tham ô một chút cũng không có quan hệ gì, do đó, hắn dự định buông tha lén lút trả thù. Thôi đi, tôi cũng không muốn tranh cãi với các người nữa, nhưng mà, Bí thư Mông đó, ngươi hãy tự nghĩ cách đi. Ta đã rất để cho ngươi chút thể diện rồi.
Vừa nói, hắn vừ hất cằm dương dương tự đắc, lại ngáp một cái.
- Được rồi, hai người đi đi, tôi phải nghỉ ngơi rồi.
Nhận được đáp án như vậy, mục đích đến đây của Cao Thắng Lợi mới đạt được một nửa, người bị hại không truy cứu, không có nghĩa là Mông Nghệ Hội dễ dàng bỏ qua cho ông ta. Ông ta nghĩ là, thông qua việc lấy tình cảm của nhân dân và lễ phục nhân. Đánh động Trần Thái Trung, đi nói giúp vị viên chức Mông Nghệ đó.
Nhưng mà, vấn đề này của Trần Thái Trung thật sự là hù dọa đến ông ta rồi, trong lúc nhất thời, Giám đốc sở Cao nghĩ đến rất nhiều truyền thuyết, những truyền thuyết này rất phổ thông trong mắt người thường, tuy rằng là vô căn cứ và không minh bạch, nhưng lấy tầm mắt của một Giám đốc sở Cao như ông ta, lại có thể hiểu rõ, những cái này, thật là không phải truyền thuyết…..
Loại người này tuy rằng cũng chia ra làm nhiều loại.

Người bình thường là gặp không được, với lại người ta cũng không tranh cãi với người người bình thường, tuy nhiên, có điều là rất phiền toái.
Cho nên, kết quả trước mắt, hắn đã có thể cảm ơn trời đất rồi, nhờ người ta nói với ngài Mông Nghệ? Đó vẫn là cách đối nhân xử thế, làm người……phải biết đủ.
Dù sao, Mông Nghệ ở đó tuy rằng có được những tài liệu ấy, nhưng nói đã rất rõ rồi, Bí thư Mông chốc lát không nên đánh động đến ông ta, về sau…. Về sau sẽ dốc toàn tâm chạy tới chạy lui làm chân sai bảo cho Bí thư Mông là xong, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Thậm chí, nghĩ từ góc độ khác, Giám đốc sở Cao đều cho rằng nhất định là chuyện xấu, việc này nắm được điểm yếu của Bí thư Mông trong tay, chỉ cần ông ta chịu hạ quyết tâm xu nịnh Mông Nghệ, không ai còn có thể vì vậy trở thành tâm phúc của bí thư đại nhân.
Không có sự thành công nào mà không phải nếm trải sự nhục nhã.
Nhưng mà…. Trần Thái Trung không muốn buông tha con trai của mình.
Điều này khiến cho Cao Thắng Lợi có chút thống khổ không chịu nổi, không còn cách nào, ông ta chỉ có thể lại cười lần nữa mà hạ mình cầu xin,
- Ha ha, Trưởng phòng Trần, việc này… Vân Phong nó là đứa trẻ người non dạ, kém hiểu biết. Ngài đừng chấp vặt với tên tiểu súc sinh này làm gì.
Giám đốc sở Cao cũng là từ dưới mà đi lên, ăn nhiều cực khổ, trong giờ khắc này, ông ta cảm thấy bản thân lại giống như quay về trước kia. Đối với Trần Thái Trung này còn là một người trẻ tuổi, ông ta liền dùng từ “ngài” để xưng hô.
- Đổi lại là ông, ông sẽ bỏ qua cho nó sao?
Trần Thái Trung lạnh lùng mà quan sát ông ta, âm trầm mà chất vấn ông ta,
- Nói thật, tôi muốn nghe lời nói thật.
Giám đốc sở Cao ngẩn người nhìn Trần Thái Trung, đến cả một từ cũng không thốt ra được.
Đổi lại là tôi, tôi không thiêu sống y mới là lạ! Đây là lời nói thật, nhưng Cao Thắng Lợi nói không nên lời, nhưng mà muốn ông nói bậy, cũng là không có cái can đảm đó!
Trong phòng, một hồi lâu không có ai nói lời nào.
- Hài, thật là phiền phức.

Trần Thái Trung lắc đầu.
- Việc này để sau hãy nói đi. Hừm, xem biểu hiện của cậu ta vậy...
- Cảm ơn…..cảm ơn!
Giám đốc sở Cao vẻ mặt vui mừng không ngừng gật đầu, vẫn không quên đá Cao Vân Phong một cước quỳ xuống,
- Cái thằng khốn khiếp này, còn không mau cảm ơn Trưởng phòng Trần?
Người kiêu ngạo một khi bị đả kích, sa ngã rồi vùng lên hơn người bình thường rất nhiều, đây là một thông lệ. Cao Vân Phong cũng không ngoại lệ, mặc dù từ “sa ngã” này không thích hợp dùng cho lúc này.
- Cảm ơn Trưởng phòng Trần….
Y cũng đã thấp giọng lên tiếng rồi.
- Tôi không nghe thấy.
Trần Thái Trung mí mắt đảo đảo cũng không thèm nhìn y cái nào.
- Cảm ơn Trưởng phòng Trần!
Âm thanh của Cao Vân Phong đã to hơn rất nhiều, nếu không phải là mang theo nỗi oán hận đó mà hô to, y từ trong lời nói của cha, nghe ra một chút biến đổi.
- Được rồi được rồi, đi đi, đi đi.
Trần Thái Trung ngáp một cái dài:
- Hừ, hôm nay thật sự là mệt rồi, nếu không thì làm sao có được những việc hời như vậy?
Rõ ràng, đây lại là Trần mỗ người không trừ thủ đoạn nào luôn bị người khác ghét bỏ, muốn ám chỉ rằng hai cha con nhà họ còn không quan trọng bằng giấc ngủ của hắn. Chỉ là, hôm nay hai người đó bị đả kích cũng đã đủ nhiều rồi, đối với trình độ này, cơ bản đã miễn dịch rồi.
Thời gian Cao Vân Phong quỳ dưới đất khá lâu, đùi cũng đã tê cứng lại rồi, vừa đứng lên người liền lảo đảo, may mà Cao Thắng Lợi nhanh tay, một phen đỡ con trai của mình dậy.
Hai cha con họ Cao rất cảm ơn hắn rồi đi ra khỏi phòng, ai cũng không nói lời nào, cho đến khi ra khỏi cửa chính của khách sạn, Cao Vân Phong mới thì thầm hỏi,
- Cha, cha khách sáo với hắn như vậy làm gì ạ? Ở trên cha không phải còn có mấy người chú Cảnh sao?
- Con ít tự ình là thông minh đi!

Cao Thắng Lợi hung hăng liếc y một cái.
- Chỉ cần ở trên chốn quan trường, ai ở trước mặt cũng không có người quản. Chú Cảnh của con….. ông ấy muốn thật sự có biện pháp như vậy. Hiện tại cái vị trí của Bí thư Mông Nghệ đó là của ta rồi, ta vẫn câu nói đó: Trên đời này con không nên động đến nhiều người nữa!
- Trần Thái Trung đã nói rồi, coni là ếch ngồi đáy giếng, biết người ta có ý gì không?
Giám đốc sở Cao đau lòng liếc nhìn đứa con, thật là có chút tiếc nuối là mình rèn sắt không thành thép được.
- Con về sau nên cư xử một cách đúng mực cho ta nhờ đi!
- Nhưng hắn chỉ là người của thành phố Phượng Hoàng nhỏ bé đó.
Cao Vân Phong thấp giọng nói một câu. Mắt thấy cái nhìn của cha mình lại trừng lên, vội vàng giải thích,
- Con chỉ là thấy kỳ lạ, nhưng cũng không có ý gì cả.
- Hừ, ta mặc con.
Cao Thắng Lợi không nghĩ là mình cùng con trai giải thích nhiều như vậy, Ông ta rất hiểu con trai của mình, biết nhiều, ngược lại có lẽ làm hại nó, cho nên có rất nhiều suy đoán ông ta đều không thể nói.
Đương nhiên, nếu nói quang minh chính đại, ông ta vẫn là có thể nói,
- Đừng nói ta và lão Cảnh chỉ là bạn bè bình thương, coi như là hai chúng ta sống chết tâm đầu ý hợp. Có thể Trần Thái Trung quen biết với người của Tổng bí thư? Trung Quốc phát triển rồi, đừng cho rằng lợi thì sẽ có nhiều người biết đến!
- Cha!
- Lại sao vậy?
Cao Thắng Lợi có chút bực mình, tiểu tử chết tiệt, ta đều nói rõ như vậy rồi còn gì.
- Vừa rồi đánh lộn….quên khóa cửa xe rồi.
Cao Vân Phong cười khổ một tiếng,
- Xe….hình như là mất rồi!

Bình Luận (0)
Comment