Quan Tiên

Chương 288


Ngày hôm sau, một ngày của Trần Thái Trung vẫn trôi qua như cũ, nhưng ngày của người trong tộc của hắn Trần Thiên Hào thì khó khăn, y bị Cục công an thành phố lệnh bắt buộc tạm thời cách chức để tự kiểm điểm.
Mông Nghệ không tỏ thái độ gì với chuyện này, nhưng ở trong Cục công an thành phố, vẫn phải tỏ thái độ cần có, lý do Trần Thiên Hào tạm thời cách chức, là tác phong làm việc ẩu tả, thái độ cứng nhắc, không tốt lắm để đại diện cho hình tượng cảnh sát thành phố Tố Ba, bắt buộc phải tự kiểm điểm.
Đây là biện pháp bảo vệ của lãnh đạo Cục công an thành phố, vừa bảo vệ bản thân lãnh đạo, vừa bảo vệ Trần Thiên Hào, Bí thư Mông hiện tại không nhắc tới chuyện này, không có nghĩa là sau này không nhắc, sau mười ngày nửa tháng như vậy, nếu ngài Bí thư thuận miệng hỏi tới, lẽ nào mọi người có thể trả lời “cảnh sát Trần vẫn đang làm việc” sao?
Nhưng qua năm ba tháng, tình thế qua đi, Bí thư Mông nếu vẫn không chịu nhắc tới, thì sự việc tự nhiên sẽ xem như qua đi, Bí thư một tỉnh, việc cần phải lo lắng thật sự đã quá nhiều, không thể vì một cảnh sát trưởng nhỏ bé mà ghi hận thời gian dài như vậy.
Trên thực tế, xử lý tạm thời cách chức tự kiểm điểm, thật sự rất khéo léo, vừa để Bí thư Mông có không gian thêm trừng phạt để trút giận, vừa bảo đảm nếu chẳng may khi Bí thư Mông không muốn nói toạc ra chuyện này, mọi người có thể rất kịp thời đem chuyện này hóa giải như không có, xem như chưa từng xảy ra vậy – bất luận nói thế nào thì chuyện này thật sự vẫn rất khó nghe.
Về phần Cao Thắng Lợi, ngược lại chẳng có chuyện gì, tuy có người nghe nói chuyện này, đang cảnh giác cao độ chuẩn bị xem chuyện cười, nhưng Giám đốc Sở Cao thẳng thắn vô tư qua lại giữa Tỉnh ủy và Sở giao thông, cũng không thấy thấp thỏm lo âu gì…
Buổi trưa sau khi tan học, Trần Thái Trung vừa cùng Hứa Chấn Hoa, Vương Tư Mẫn ra khỏi trường, phía trước Mông Hiểu Diễm và Mông Cần Cần lại đang bước tới.
- A, là cô à, Tần Cầm.
Trần Thái Trung còn chưa kịp nói, Hứa Chấn Hoa đã vui mừng kêu lên.
- Thái Trung, Tiểu Vương, tôi giới thiệu với các anh một chút, đây là đồng nghiệp của tôi, Tần Cầm!
Nhìn thấy điệu bộ này của y, Trần Thái Trung bất chợt nhớ lại câu Hứa Chấn Hoa hai ngày trước hỏi mình – “Bạn gái của anh có phải họ Tần không?” Té ra, người mà tên này yêu thầm, là Mông Cần Cần?
Người anh em, anh thật lợi hại đấy! Bất chợt Trần Thái Trung hơi khâm phục dũng khí của tên này. Con gái của Bí thư Tỉnh ủy anh cũng dám theo đuổi, chi bằng… cùng tôi đi tu tiên cho rồi. Dù sao đối với người phàm các anh, độ khó của hai người tương đương nhau.
- Hứa Chấn Hoa?
Mông Cần Cần ngạc nhiên nhìn y, ánh mắt tràn đầy thần sắc không thể nói gì.
- Không phải chứ, anh… anh là bạn học với Trần Thái Trung?
- A, vậy thì có gì không thể chứ?

Trần Thái Trung trợn mắt một cái.
- Cần Cần, tôi không phải nói cô, đây là thái độ gì đối với đồng nghiệp vậy?
Mông Cần Cần đi làm ở ngân hàng Trung Quốc, về cơ bản chỉ là cho qua ngày, hơn nữa còn dùng biệt hiệu “Tần Cầm”, thân phận thật sự của cô, số người trong ngân hàng Trung Quốc biết, không quá năm người.
- Tôi bày tỏ chút kinh ngạc không được à?
Không biết vì sao, vừa nghe thấy lời của Trần Thái Trung, cô liền rất không tự nhiên, đặc biệt là khi nghe Trần Thái Trung gọi tên cô, tuy rõ ràng biết, tên này đang lấp liếm ình, chứng minh mình thực sự tên “Tần Cầm”, nhưng trong lòng càng thấy không thoải mái.
Cái tên “Cần Cần” này, là để anh gọi sao? Bực mình! Anh không phải đang quen chị Hiểu Diễm sao, lợi dụng tôi làm gì?
Trần Thái Trung lắc lắc đầu.
- Không được, cô phải mời riêng Hứa Chấn Hoa ăn cơm, giọng cô lúc nãy, đến tôi còn bị dọa cho, huống hồ anh ấy?
Đương nhiên, lời này của hắn là để kích thích Hứa Chấn Hoa chuyên tâm giúp mình vạch ra trọng điểm, hơn nữa, chữ của Hứa Chấn Hoa không tồi, Trần Thái Trung bây giờ mỗi ngày đều lười ghi chép, chỉ đợi sau khi tan học, lấy vở của Hứa Chấn Hoa, không động nét mặt cóp pi luôn một phần…
Tóm lại, họ Trần tôi đây chỉ vì bản thân lười nhác, nên mới bán đường đường là con gái Bí thư Tỉnh ủy đi, đương nhiên, hắn cho rằng mình có ý tốt làm mối, lại không ngờ rằng, tuyệt đối không thể làm thế.
- Đâu có thể để giám đốc Tần mời chứ?
Nghe thấy lời này, trong mắt Hứa Chấn Hoa lập tức bốc ra tia lửa nóng rực.
- Thái Trung, nếu như mọi người không chê, trưa nay cùng ngồi với nhau, tôi mời!
- Cô còn là giám đốc?
Trần Thái Trung kỳ lạ nhìn về Mông Cần Cần.
Mông Cần Cần ở chi nhánh Tố Ba ngân hàng Trung Quốc giữ chức Phó phòng giáo dục nhân sự, mọi người quen gọi là giám đốc, ngân hàng Trung Quốc Tố Ba thành lập thời gian không lâu, hơn nữa, mấy năm gần đây ngành ngân hàng phát triển với tốc độ nhanh chóng như bùng nổ trước đây chưa từng có, cần gấp lượng lớn nhân tài, Phó phòng trẻ tuổi như Mông Cần Cần tuy hiếm thấy, nhưng cũng không phải là gai mắt gì.
Mông Cần Cần trừng hắn một cái, không trả lời, ngược lại lắc đầu với Hứa Chấn Hoa.

- Cảm ơn anh, không cần đâu, tôi tìm Trần Thái Trung có chút việc, anh xin phép đi học không dễ, hay là lợi dụng cơ hội này học thêm đi.
Trong lời của cô, lại mơ hồ chứa đựng một chút uy nghiêm, làm Trần Thái Trung mở rộng tầm mắt, đây là quả ớt nhỏ Mông Cần Cần sao?
Hứa Chấn Hoa lại không so đo chút nào, gật đầu cười nói.
- Cảm ơn giám đốc Tần quan tâm, tôi sẽ trân trọng hơn cơ hội học tập này, ha ha.
Mẹ kiếp, chẳng ra sao, Trần Thái Trung thầm lắc đầu, tên này đã chẳng nên trò trống gì như vậy, biết trước đã không nói giúp y rồi, thật không ngờ, Hứa Chấn Hoa trong lòng vẫn rất cảm kích, nếu không có mấy câu trước đó của Thái Trung, giám đốc Tần phỏng chừng một hai câu là đuổi mình rồi, làm sao có thể quan tâm chuyện học hành của mình chứ?
Nhìn Vương Tư Mẫn và Hứa Chấn Hoa rời đi, Mông Cần Cần xị mặt với Trần Thái Trung.
- Tôi nói anh họ Trần này, anh ý gì? Muốn tôi ăn cơm riêng với anh ta?
- Đâu có ý gì, cậu ấy yêu thầm cô rất lâu rồi, cô không biết sao?
Trần Thái Trung tùy tiện đáp lại một câu.
- Tôi nghĩ cô có lẽ sẽ cho cậu ấy một cơ hội.
Mông Cần Cần gắt gao trừng hắn, ánh mắt sắc như muốn giết người, lạnh lùng hỏi.
- Nói giúp anh ta, anh có được lợi gì trong đó không?
- Không hiểu ra sao cả, mặc kệ cô, gần đây người tốt thật sự không thể làm rồi.
Trần Thái Trung trừng lại cô một cái, hắn đương nhiên không thể nói là vì để người ta giúp vạch ra trọng điểm, nói không được chỉ có thể quay đầu nhìn Mông Hiểu Diễm.
- Lúc nãy tìm tôi, có việc sao?
- Anh thật là đồ khốn khiếp.

Mông Cần Cần vừa động tay, một mảnh thép bay về phía hắn.
- May mà tôi còn giúp anh đòi chìa khóa lại!
Thân thủ của Trần Thái Trung, làm sao cô đập được? Tay hắn vừa nhấc lên, liền đón được cái chìa khóa, nhìn Mông Cần Cần hầm hừ quay đầu đi, hắn hơi buồn bực.
- Tôi nói sai cái gì rồi? Oạch, đúng rồi, đây là chìa khóa gì?
- Chìa khóa phòng hạng sang nhà khách.
Mông Hiểu Diễm miệng trả lời hắn, mắt lại ngơ ngác nhìn bóng Mông Cần Cần rời ra, dường như đang nghĩ điều gì.
- Không phải quẹt thẻ à?
Ấn tượng của Trần Thái Trung đối với nhà khách, lại giảm đi mấy phần, phòng hạng sang còn phải dùng chìa khóa mở cửa, đúng là… đúng là có hơi lạc hậu
- Anh vừa lòng chứ,
Mông Hiểu Diễm trừng hắn một cái, kéo hắn đi.
- Cần Cần người ta giúp anh lấy chìa khóa lại, anh lại hay, chê này chê kia, còn làm người ta giận chạy đi, còn không mau chạy đi xin lỗi?
Trần Thái Trung không tự chủ được bước nhanh theo cô, chỉ có điều, lời của Mông Hiểu Diễm, khiến hắn chẳng hiểu gì cả.
- Xin lỗi? Tôi đã làm gì sai?
Đúng vậy, hắn đã làm gì sai? Mông Hiểu Diễm lúc này đã phản ứng được, tuy nhiên, ngay sau đó cô liền tìm được lí do thoái thác.
- Cần Cần tầm mắt rất cao, anh giăng tơ hồng lung tung gì cho người ta chứ?
- Được, được, được.
Trần Thái Trung gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
- ôi, dạo này, người tốt đúng là không làm được…
Kiếp này của hắn, thật đúng là ít xin lỗi người khác, tuy nhiên, chỉ dựa vào việc Mông Cần Cần khiến hắn rất vui vẻ xử lý cha con nhà họ Cao, hắn cũng phải đối xử tốt với người ta, càng huống gì người ta còn giúp hắn tìm lại chìa khóa phòng hạng sang chứ?

Thế là, hắn bước vội mấy bước, tay đặt lên vai Mông Cần Cần.
- Được rồi Cần Cần, vậy là còn giận người anh em này à? Tôi xin lỗi được rồi chứ?
Người Mông Cần Cần rung mạnh lên, liền lập tức ngừng lại, cô ngây người chừng hai giây, rồi mới quay người lại, mặt cười như không cười.
- Ha Ha, anh đây là xin lỗi, hay là lợi dụng tôi?
Tôi mà thèm, cô có điểm gì đáng để tôi lợi dụng chứ? Lông mi Trần Thái Trung dựng thẳng, liền muốn đáp lại mấy câu khó nghe, tuy nhiên vừa nghĩ, thôi bỏ đi, anh đây so đo gì với cô nhóc chứ?
Thật sự kỳ lạ, tuy Mông Cần Cần không nhỏ hơn Mông Hiểu Diễm là mấy, rõ ràng hơn hắn ba bốn tuổi, nhưng trong lòng Trần Thái Trung, ấn tượng quả ớt nhỏ lần đầu tiên gặp mặt ấy, thật sự là quá sâu sắc.
Vậy mới nói, ấn tượng đầu tiên giữa người với người, đôi khi rất là quan trọng.
- Được, được, được, xin lỗi cũng đúng, mà mượn cớ để lợi dụng cũng đúng, như vậy là được rồi chứ?
Hắn cười hì hì buông tay xuống, tiện thể không quên khen tặng đối phương mấy câu.
- Ừm, cô đẹp lôi cuốn quá, tôi không cầm được, như vậy còn không được sao?
Nói như vậy, nhưng trên mặt hắn tràn đầy nụ cười không quan tâm, mà để lộ rõ ràng suy nghĩ thật sự của hắn: tôi đang dỗ cho cô vui đấy.
Mông Cần Cần ánh mắt kỳ quái nhìn hắn một cái, thấy chị họ cũng đang đuổi tới, lập tức mặt xị xuống, trợn một cái.
- Sau này đối với người con gái khác, không được nói năng ngọt xớt như thế này!
- Anh ấy nói năng ngọt xớt với em ư?
Mông Hiểu Diễm vừa chạy tới nghe thấy khúc cuối, cô quả thật không dám tin vào tai mình, nói thật, cô thật sự không rõ Trần Thái Trung là người như thế nào nữa.
Đừng nói Nhâm Kiều ngày nào cũng nhắc tới con người không hiểu phong tình này, ngay đến gần đây mình về nhà, mẹ kế Đường Diệc Huyên đối xử với người khác lạnh lùng, cũng khuyên cô tầm nhìn của người này rất cao, không việc gì đừng trêu chọc tới.
- Anh ấy không phải đối xử với em như thế chứ?
Vừa nghe vậy, Mông Cần Cần trong lòng lập tức giận dữ, lén véo một cái, hừ, chị thế này là xem thường em…anh ấy không thể sao?

Bình Luận (0)
Comment