Quan Tiên

Chương 362


Lão Tam tính chịu thua, không có biện pháp, tình thế mạnh hơn người.
Buổi sáng đập xưởng sửa ô tô Hợp Lực, y đập tương đối thỏa thê, hơn nữa phản ứng của Mã Phong Tử cũng phù hợp nhận thức của y đối với nhân vật lỗi thời này: không dám trả đòn, chỉ dám trốn chạy!
Nhưng, một giờ sau, y liền không đắc ý được, người của Mã Phong Tử không hề khí phách đi báo cảnh sát, điều này làm cho y cảm thấy một chút khinh thường: chuyện ngoài đường, có bản lĩnh anh tới ngoài đường giải quyết đi, báo quan chuyện này là thế nào?
Đương nhiên, y tuyệt đối sẽ không suy xét đến, chính mình ngay từ đầu, cũng là tính dùng cảnh sát thu thập Mã Phong Tử, dù sao, báo cảnh sát y cũng không sợ, người mất nhiều tiền nuôi thường ngày, chẳng phải là nên dùng vào lúc này sao?
Nhưng, ngay tại lúc y nằm trên giường dậy, định ăn cơm, một khách quen ở khách sạn Kinh Hoa gọi điện thoại đến, người này ngày thường qua lại cùng y cũng bình thường
- Tam ca, cẩn thận đấy, ở thành phố đúng là muốn động đến anh đấy!
Mở đầu bằng cuộc điện thoại này, tiếp theo đủ thứ điện thoại không ngừng gọi cho y, trong mười phút, Thường Tam liền biết đại khái sự tình: Chương Nghiêu Đông lên tiếng, phải tra rõ sự việc phá phách cướp bóc phát sinh ở xưởng sửa chữa ô tô Hợp Lực!
Đây chính là lời nói của nhân vật số một thành phố Phượng Hoàng, Thường Tam hết sức rõ ràng với chính mình mà nói, Chương Nghiêu Đông có ý nghĩa gì, đúng vậy, y có một số người đứng sau, tuy nhiên người đứng sau này mãi không kì diệu được như mọi người truyền tụng, chỉ có điều y vì tên tuổi nhà mình mà suy nghĩ, không chịu sửa chữa nhận thức sai lầm của mọi người là được.
Những mối quan hệ và người đứng sau đó, đại đa số đều là y dùng nhân dân tệ đập ra, nhìn qua khá nhiều người, có những người cấp bậc cao, nhưng những người này giải quyết chút việc nhỏ là dùng được, nếu chẳng may thật sự xảy ra chuyện lớn bằng lòng bỏ vị trí để bảo vệ y thì cũng chỉ được lác đác mấy người.
Bàn về đáng tin cậy, người trong quan trường kém xa so với tiểu đệ dưới tay y, trong số tiểu đệ thỉnh thoảng xuất hiên phần tử cá biệt, trong quan trường từ trước đến nay không có người giữ gìn chính nghĩa.
Nói trắng ra, y cũng chính là một con hổ giấy, việc nhỏ y giương nanh múa vuốt hù doạ người không vấn đề, thật muốn có những người cấp tương đương quyết tâm độc, không tiếc vị trí kéo y xuống ngựa, kỳ thật cũng không khó, cấp bậc như Vương Hoành Vĩ là đủ rồi.
Đương nhiên, tình trạng trước mắt, cũng không tính là thật sự xảy ra chuyện lớn, Chương Nghiêu Đông lên tiếng rồi, tuy nhiên người ta nhằm vào chính là sự kiện đập phá nhà máy sửa chữa ô tô Hợp Lực, mà không phải điểm danh nói là muốn gây phiền phức cho Thường lão Tam y.
Sự khác biệt ở đây đúng là rất lớn, người đập phá, tùy tiện tìm hai người gánh trách nhiệm là có thể qua đợt gió này rồi, thậm chí… không cần người gánh trách nhiệm, cái Bí thư Chương tức giận là việc chứ không phải là người, chỉ cần có thể xử lý tốt sự việc, làm Bí thư đại nhân hết tức giận sẽ không sao nữa.
Nếu là Chương Nghiêu Đông chỉ tên muốn tìm Thường Tam y gây phiền toái, y cho dù có người ở tỉnh, cũng chỉ có thể trốn chạy. Chờ sau khi Chương Đông điều đi, có lẽ còn có khả năng lại lén lút trở về.

Nhưng nói là nói như vậy. Chuyện này... Cũng phải xử lý chứ, nếu xử lý không tốt. Cơn tức giận của Bí thư Chương sẽ không tiêu tan, nhận những cuộc điện thoại gọi đến như mưa, Thường Tam hối hận rồi.
Buổi sáng, thật sự không nên đập xưởng sửa chữa ô tô của Mã Phong Tử, không phải là mấy chiếc xe buôn lậu sao? Chút tiền ấy để y kiếm không phải xong rồi? Tôi sắp không còn chút máu rồi, việc gì phải kích động như vậy chứ?
Đương nhiên, bây giờ hối hận cũng đã muộn, nói không chừng y cần hiểu biết một chút, là nhân vật hùng dũng như thế nào, mới có thể sai khiến được Chương Nghiêu Đông.
Kết quả, vừa điều tra, đủ loại hiềm nghi đều hướng về phía Trần Thái Trung, Trưởng phòng quèn của văn phòng thu hút đầu tư, hắn chẳng những là được bí thư Chương mở miệng mới điều đến văn phòng thu hút đầu tư, buổi sáng lại cùng một tiểu cô nương nũng nịu đi phân cục Hồ Tây báo cảnh sát.
Thằng nhãi này nhất định là dòng dõi của Chương Nghiêu Đông, Thường Tam rất tự nhiên làm một phỏng đoán ra như vậy, nói về phần Đinh Tiểu Ninh, thì bị mọi người bỏ qua, nguyên nhân rất đơn giản, Đinh Tiểu Ninh là hộ khẩu thành phố Phượng Hoàng, thời điểm báo án cũng là dùng chứng minh thư đại lục.
Tuy rằng không ít người biết, nhà họ Gia ở thành phố Phượng Hoàng nhận lại một người thân, hơn nữa người thân kia còn bảo tồn văn vật gì đó, tuy nhiên, ai sẽ đem hai việc không liên quan này liên kết với nhau?
Nếu nhận định là Trần Thái Trung, Thường lão Tam tự nhiên muốn cố gắng sửa chữa sai lầm, Bí thư Chương đã tức giận lôi đình, một chút ân oán nhỏ, thật sự không đáng nhắc tới.
Chờ y đi theo dấu chân của Trần Thái Trung, khi đuổi tới “Thượng Hải Minh Nguyệt”, mời Lộ Quảng Kiệt giúp đỡ ra mặt mời người, kết quả Tổng giám đốc Lộ không chịu ra mặt, chỉ xua Đinh Tương Thực đi mời Trần Thái Trung, cuối cùng cũng là bị cự tuyệt trở về.
Tình hình gấp gáp, Thường Tam đến thời gian nổi giận cũng không có, đáng ra đối với hắn, một Trưởng phòng nhỏ là không coi là cái đết gì, tuy nhiên người ta nếu dám làm như thế, khẳng định có sức lực làm như vậy, cũng chính là phù hợp suy đoán của y.
Cân nhắc một chút, y rốt cục quyết định, liên hệ điện thoại trước với Trần Thái Trung một chút, lúc này mặt mũi đã không là cái gì quan trọng nữa, mấu chốt là bình ổn tình thế.
- Gặp mặt nói chuyện?
Họ Trần cười hỏi lại một câu, lập tức nặng nề mà hừ một tiếng
- Anh nói cho tôi biết trước ai đưa điện thoại của tôi cho anh?
Trả lời như vậy, mới thật sự là tâm tính của kẻ bề trên, giọng điệu cường nhân.
- À

Thường Tam cách điện thoại cũng cảm thấy kiểu tư thế cả vú lấp miệng em đập vào mặt, y cười nhẹ một tiếng
- Haha, cái này… không phải rất quan trọng chứ? Mấu chốt là tôi có thành ý muốn giải quyết vấn đề.
Thành ý? Củ chuối thật, tên lưu manh vô lại như mày, cũng xứng nói chuyện thành ý với anh hả? Còn thật sự cho rằng mình là một nhân vật? Trần Thái Trung không muốn cho gã một chút sĩ diện
- Đối với tôi mà nói rất quan trọng, tôi muốn xem ai có gan lớn như vậy?
- Trưởng phòng Trần, anh là làm việc bằng điện thoại, ở khu kinh tế mới, văn phòng thu hút đầu tư đều có bảng liên lạc mà, nhìn cái là có thể nhìn thấy.
Thường Tam nén giận giải thích, y coi như lưu manh, không chịu nói ra số điện thoại là ai đưa ra.
Được rồi, lý do này tôi tán thành, Trần Thái Trung gật gật đầu, tuy rằng đối phương nhìn không ra
- Ừ, anh nói địa điểm đi, thời gian của tôi rất quý giá, biết không?
Vừa nghe vậy, Thường Tam liền biết mình lần này đụng chính bảng lớn rồi, người ta đều dám để cho y chỉ định địa điểm hẹn, hiển nhiên, người ta là thật sự không coi mình ra gì.
Hay là, đây vẫn còn là một cái bẫy? Y không dám xác định
- Trưởng phòng Trần anh ở chỗ nào, chúng ta tìm một chỗ gần đấy nói chuyện thì tốt rồi.
Nửa giờ sau, hai người gặp mặt ở quán trà “Bích Hải Thanh Thiên”, Trần Thái Trung lần đầu tiên gặp được đầu xỏ xã hội đen mà vô số người Phượng Hoàng nói đến là biến sắc
Thường Tam tuổi cũng chưa nhiều lắm, cũng chỉ khoảng ba hai ba ba tuổi, thân cao gầy, tuy nhiên thoạt nhìn có sức lực, da đen đỏ, cơ bản vẫn có thể coi là anh tuấn.
Khi hắn đánh giá Thường Tam, Thường Lão Tam cũng đang đánh người thanh niên họ Trần này, nhìn khôi ngô cường tráng, vẻ mặt chính trực, y nhất thời có chút cảm than: ôi, thói đời này, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, loại đứa con nít ranh này, bây giờ cũng học được giơ móng vuốt với ta.

Nghĩ là nghĩ như vậy, y vẫn là đưa tay ra, nổi lên vẻ mặt tươi cười, âm thanh sắc bén:
- Haha, Trưởng phong Trần, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Trần Thái Trung đưa mắt đánh giá hắn một chút, căn bản không để ý tới cái tay giơ ra kia, trên mặt cũng là rõ ràng không kiên nhẫn
- Có chuyện gì nói nhanh lên, tôi rất bận, anh có biết hay không?
Hai tên lưu manh theo sau Thường Tam, vừa thấy bộ dạng này của hắn, người đàn ông một nửa mặt bên trái toàn sẹo tức giận quát một tiếng:
- Thằng nhóc, ày ba phần thuốc nhuộm, mày thật dám mở xưởng nhuộm rồi?
Vừa nói, gã vừa xông lên, Thường Tam hừ lạnh một tiếng, không dấu vết thu lại tay
- Tiểu Vương, đây có chỗ cho anh nói sao?
- Đều là người thô tục, không hiểu chuyện
Hướng về phía Trần Thái Trung cười cười, y xấu hổ ho khan một tiếng
- Trưởng phòng Trần đừng chấp nhặp nó.
Trần Thái Trung luôn luôn là trừng mắt phải đáp lại ngay, làm sao sẽ không “Không chấp nhặt”. Hắn giơ tay chỉ Tiểu Vương,
- Dám mắng tôi? Thằng nhóc, mày xong rồi, ai cũng không thể cứu được mày!
- Tôi nói Trưởng phòng Trần, chúng ta đều nói chuyện đứng đắn được không?
Thường Tam thật sự có chút không thể nhịn được nữa, đồ khốn dễ làm cơn tức khó nhịn, mẹ nó chứ, anh khinh người quá đáng đấy
- Tôi vốn rất có lòng thành.
Trần Thái Trung lại hung hăng trừng mắt tiểu Vương một cái, mới quay đầu về phía y gật gật đầu

- Anh nói đi, chuyện đứng đắn này, là những cái gì?
- Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám
Thường Tam chắp tay về phía hắn
- Trước đây đều là do thuộc hạ không hiểu chuyện, vô ý mạo phạm Trưởng phòng Trần, tôi Thường Lão Tam đảm bảo, sau này sẽ không tái phát sinh chuyện như thế này nữa.
Chỉ nói một câu thản nhiên? Khóe miệng Trần Thái Trung, nổi lên một tia cười lạnh.
- Còn có, tôi đây đã chuẩn bị năm trăm ngàn, xem như là chút lòng thành của Lão Tam tôi
Thường Lão Tam vừa giơ tay, một tên khác lập tức đưa qua một túi du lịch vuông vức đặt lên bàn trà, kéo khóa ra, lộ ra xấp xấp toàn là tiền mặt một trăm tệ
Tuy nhiên, khiến y thất vọng chính là, ánh mắt Trần Thái Trung căn bản ngay đến liếc cũng chẳng liếc qua cái túi kia một cái, mà là cười lạnh một tiếng,
- Chút tiền ấy, phátôi cho ăn mày đi, tôi cho anh năm trăm ngàn, đập Kinh Hoa khách sạn, anh chịu không?
- Tôi còn có thể cho thêm anh năm trăm ngàn, ngày ngày phái người đi đến Đế Vương Cung kiểm tra đột xuất, anh cũng chịu chứ?
Trần Thái Trung vẻ mặt khinh thường nhìn y,
- Thằng nhóc, mày đắc tội tao quá độc rồi, thật quá đáng!
Thường lão Tam hơi sửng sốt mới nhớ tới, Khâu miệng rộng trước kia còn giật giây phòng đặc biệt đi kiểm tra bãi Ảo Mộng Thành, việc này... hèn gì, người ta căm giận lớn như vậy, dường như cũng là có thể lý giải.
- Vậy Trưởng phòng Trần anh nói thẳng đi, muốn Thường Tam tôi làm thế nào, anh mới bằng lòng bỏ qua chuyện này?
Thanks

Bình Luận (0)
Comment