Quan Tiên

Chương 363


- Bỏ qua chuyện này? Anh đến nghĩ cũng không cần nghĩ nữa.
Trần Thái Trung một hơi từ chối Thường Tam
- Để sản nghiệp của anh tại khách sạn Kinh Hoa và Đế Vương Cung lại, tôi thả anh rời khỏi thành phố Phượng Hoàng, hơn nữa, sau này vĩnh viễn cũng không được quay lại.
Mặt Thường Lão Tam, nhất thời đại biến, ánh mắt của hai tên đứng sau y càng hung ác đến mức muốn giết người.
Một lúc lâu, y mới hừ lạnh một tiếng
- Trưởng phòng Trần, anh đây là… Không thể thương lượng đường sống?
- Tôi đã để lại đường sống cho anh rồi
Trần Thái Trung cười lạnh
- Thả anh trốn chạy, xem như hồi báo đối với thành ý của anh, nhớ kỹ, chỉ cần tôi phát hiện anh trở về, anh ngay cơ hội hối hận cũng không có!
- Đúng rồi chỗ nhà máy sửa chữa ô tô, làm bị thương một người, giao tên khốn khiếp vứt rác bừa bãi kia cho tôi
Vừa nói, hắn vừa đứng lên
- Tốt lắm, việc này cứ định đoạt như vậy, anh có ý kiến gì không?
- Lưu manh đánh người vẫn để lại đường sống, Trần Thái Trung, anh cũng điên quá rồi nhỉ?
Thương Tam thật sự là không thể nhẫn nhịn được nữa, để tôi trốn chạy? Cơ nghiệp của họ Thường tôi tất cả đều ở Thành phố Phượng Hoàng mà, những ngày chạy trốn sống thế nào?
Đương nhiên, nếu là Chương Nghiêu Đông quyết tâm lấy y, Thường Tam chỉ còn có một lựa chọn trốn chạy, nhưng đó chỉ là tạm tránh đầu sóng ngọn gió mà thôi, giống hiện tại, tình thế còn không có ác liệt đến mức ấy, y khẳng định có tính toán đọ sức một chút.
- Hôm nay Thường Lão Tam tôi dừng cuộc nói chuyện tại đây, cầm năm trăm ngàn này đi, chúng ta cái gì cũng không nói, nếu anh liền đi ra ngoài như vậy, hai chúng ta… không chết không thôi!
Hừ, mất mạng trả tiền? Anh mày vì sao không cần? Gặp qua bị coi thường, chưa từng thấy bị coi thường như vậy. Trần Thái Trung điên lên, xoay người liền đóng túi du lịch, một tay liền xách lên.

Trên mặt Thường lão Tam, nổi lên một tia mỉm cười không dễ phát hiện, y không muốn cười to, nếu không nếu chẳng may làm đối phương tức giận, chẳng phải là bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển?
Ai ngờ, tên đó ôm người con gái kia đi đến cửa phòng, cười hì hì quay đầu lại.
- Ha ha, tôi không ngại thu thêm năm trăm ngàn, một chút cũng không ngại, nhớ rõ trốn chạy nhanh lên nhé.
- Mẹ nó!
Tiểu Vương mắt chột nhảy dựng lên đã muốn ra bên ngoài đuổi theo. Vì sợ gặp chuyện không may, bình xịt gã cất giấu ở trong xe mà
- Xịt nổ chết tên khốn khiếp này, thật chó má.
- Từ từ
Thường Lão Tam ngăn cản gã
- Đại Miêu gọi điện thoại mau, để họ mở camera ra.
Ra cửa phòng, Đinh Tiểu Ninh mới thở phào một cái. Đối mặt hung thần ác sát như vậy, cô lăn lộn quá vài ngày, cảm giác áp lực không phải lớn bình thường. Cô quay đầu mới muốn nói cái gì với Trần Thái Trung. Lại đột nhiên phát hiện chút kỳ quái.
- A, anh Thái Trung. Cái túi kia đâu?
- Cái túi kia á? Vứt rồi
Trần Thái Trung cười hì hì lắc đầu, tay ôm bả vai cô ta dùng chút lực
- Rời khỏi đây trước đã, cẩn thận Thường Tam dùng mẹo.
Thường Tam thật đúng là dùng mẹo thật, hai người mới đi ra cửa chính quán trà, ba vị kia từ phía sau liền đuổi tới
- Cướp, cướp, có người cướp tiền của tôi...
Không biết có người nhận ra không, ba người đuổi theo, tất cả đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong xã hội đen thành phố Phượng Hoàng, nếu truyền ra ngoài, nói Thường Tam, Tiểu Vương mắt chột, Đại Miêu ba nhân vật ngang ngược, ở giữa ban ngày ban mặt bị người cướp tiền, phỏng chừng không ít người sẽ cười đến rụng răng.
Đối diện quán trà là một khách sạn, lúc này, vài phòng ở tầng hai khách sạn, có người đã dựng máy chụp hình, tuy nhiên, người chụp gần như lập tức liền phát hiện không ổn

- Kỳ quái, cái túi kia đâu?
Gần như đồng thời, ba người Thường Tam cũng phát hiện sự tình không đúng, ấy, cái túi du lịch kia đâu?
Kỳ thật, hắn cũng không phải cố ý muốn chơi xấu, đây là chiêu ép đáy hòm, Thường Tam đã tính toán xong rồi, nếu là đàm phán coi như thuận lợi, coi như tất cả không phát sinh, nhưng nếu tình cảnh trước mắt không ổn, bọn họ liền cài một tội danh “Cướp bóc” cho Trần Thái Trung.
Dù sao, người mai phục xong, sẽ thông qua camera để ghi lại cảnh này, gửi đến quan tòa y cũng không sợ: tiền của họ Thường tôi dễ lấy như vậy sao?
Đương nhiên, nếu Trần Thái Trung khôn ngoan làm theo, như vậy, mất năm trăm ngàn mua bình an cũng là không tồi, khi thiết kế bẫy này, Thường lão Tam cũng không có suy xét người khác tin tưởng hay không, có người dám vuốt râu hùm, giật tiền trên người Thường Tam, có video đủ để thuyết minh hết thảy.
Thường Tam hô lên như vậy, phía trước Trần Thái Trung cũng chui ra bốn năm người, chặn đường đi của hắn, tuy nhiên, vài người này tuy rằng đều khá tinh tráng, vốn đều là tay không, lúc đặc biệt lại có camera đang quay chụp, ai dám cầm hàng chứ?
- Đứng lại, cướp tiền xong muốn chạy? Đem tiền... Đem tiền...
Người nói hai tiếng “Đem tiền”, không nói tiếp được nữa.
- Dám chơi xấu tôi?
Trần Thái Trung quay đầu lại nhìn Thường Tam, cười tủm tỉm gật gật đầu, lên tiếng phá lên cười
- Ha ha, hay à, Thường lão Tam, da mặt thật dày, tuy nhiên, tôi đâu dám cướp tiền anh chứ?
- Anh!
Tiểu Vương mắt chột thiếu kiên nhẫn nhất, thân hình kiền lao lên, chạy nhanh hai bước, nhảy dựng lên giơ chân bay về phía đầu Trần Thái Trung.
Trần Thái Trung ôm Đinh Tiểu Ninh, thân mình nhoáng lên một cái liền tránh đi, vẫn không quên tiện chân đá một cái vỏ chuối đến vị trí mà Tiểu Vương sắp tiếp đất, động tác này của hắn tự nhiên vô cùng, thoạt nhìn thuần túy là cử chỉ vô tình, bất kể ai cũng không thể nói là hắn cố ý.
Tiểu Vương là luyện qua vài ngày, chân vừa rơi xuống đất, tay thuận thế chống đất, vừa muốn đứng lên, ai ngờ dưới chân trượt một cái, trượt mạnh một miệng gặm đất, trên môi nhất thời máu tươi chảy ròng, răng cửa cũng bị gạch va rơi nửa chiếc.
Trần Thái Trung lắc đầu thở dài, có chút thông cảm nhìn Tiểu Vương
- Ôi, đánh người đánh tới trình độ loại này của anh, kia cũng là cần kỹ thuật nhất định, khâm phục, khâm phục

~Lúc này, người xung quanh đã xông tới, hắn ngẩng đầu liếc mắt một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường
- Thế nào, muốn đánh tập thể sao?
- Được rồi, để hắn đi
Thường Tam hít sâu một hơi, vẫn là ngăn lại sự việc trở nên gay gắt, tuy nhiên, giọng điệu này của y thật sự có chút nuốt không trôi
- Trần Thái Trung, lần này xem như anh lợi hại, về sau khi ngồi xe đi đường, cẩn thận một chút!
- Tôi một chút cũng không muốn cẩn thận
Trần Thái Trung lắc đầu cười, hắn vươn tay trái, trong lòng bàn tay hướng về phía trước chậm rãi khép lại, sau đó tặng cho Thường Tam một nụ cười lạnh khinh miệt dị thường,
- Mày vĩnh viễn cũng trốn không thoát lòng bàn tay của tao, nếu không tin, mày có thể thử xem...
- Còn nữa…
Hán chỉ ra hướng camera
- Ha ha, tên kia rất may mắn…
Từ lúc hắn phát hiện cái bẫy, thúc đẩy thần thức tìm tòi, liền cảm nhận được phương hướng kia dường như có người đang chú ý nơi này, lại mở Thiên nhãn ra nhìn, còn có cái gì có thể giấu diếm được hắn?
Nhìn hắn ngang nhiên rời đi, Thường Tam vừa tức vừa giận, năm trăm ngàn gửi đi, ngay cả cái bọt nước cũng không thấy, ngược lại bị đối phương cười nhạo, thế này vô cùng nhục nhã, y sao có thể như thế liền từ bỏ ý đồ?
Trần Thái Trung, tao không tha ày đâu! Y trong lòng âm thầm nảy sinh sự ác độc, tuy nhiên ngay sau đó, y liền suy xét tới vấn đề rất quỷ dị khác: thằng nhóc này, làm sao biết cái camera ở chỗ đó?
Có nội gián! Thường Tam về cơ bản không cần suy nghĩ liền đưa ra kết luận này, nhất thời hơi căm tức, mẹ nó, người nào khốn khiếp dám mật báo?
Đáng tiếc chính là, bây giờ còn có việc càng khẩn cấp, bày ở trước mặt y, khiến y bất chấp suy xét vấn đề nội gián: Trần Thái Trung cự tuyệt giải hòa, y nhất định phải làm một chút việc rồi.
Đúng mọi chuyện không thuận, Thường Tam lại thở dài, chần chừ một chút, sờ lấy điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên dặn dò
- Đại Miêu và Tiểu Vương, hai ngươi dẫn bọn họ trở về tìm xem cái túi du lịch kia, tiền nhất định còn ở trong quán trà, Đại Miêu chú ý Tiểu Vương, lúc đặc biệt, mọi người động tĩnh nhỏ một chút, Hắc Tử đi theo ta một chuyến...
Trần Thái Trung lái xe Lincoln đi ra, nhất thời nghĩ không ra nên làm gì, không thiếu được nghiêng đầu nhìn Đinh Tiểu Ninh
- Đúng rồi, nhà Vọng Nam và cô xem ở chỗ nào? Thủ tục làm xong chưa?
Chỉ có thời gian nửa ngày, thủ tục làm sao có khả năng làm được? Ý Lưu Vọng Nam là, tốt nhất để hắn cùng đi xem, dễ chọn lựa một chút, rốt cuộc mua căn nào thích hợp.

Một căn là mới tu sửa lại, một trăm sáu mươi mét vuông, bởi vì vị trí ở quận Hoành Sơn cho nên chỉ bốn trăm tám mươi ngàn, một căn khác lại là tường gạch chưa chát xi, ở cùng tiểu khu, diện tích như nhau chỉ bán 240.
- Hai căn đều mua lại chẳng phải là xong rồi?
Trần Thái Trung hơi buồn bực
- Tôi nhớ rõ đã cho côi tám trăm ngàn, mua hai căn phòng còn đủ mua ít đồ dùng gia đình và đồ điện nữa.
- Hai căn?
Đinh Tiểu Ninh có chút kỳ lạ
- Vì sao phải mua hai căn? Căn hộ bố tôi để lại dù không to, nhưng chỉ giao hơn mười ngàn là có quyền sử dụng tài sản toàn bộ rồi, em cần nhiều căn phòng làm chi?
- Em có phòng ở rồi, chị Vọng Nam của em vẫn chưa có mà!
Trần Thái Trung nhìn cô ta, đảo mắt, nhớ tới biệt thự của Mông Hiểu Diễm, nhất thời trong lòng hơi ngứa
- A, đúng rồi, cái tiểu khu đó ở chỗ nào, có bán biệt thự không?
- Biệt thự có đó, còn khá to nữa
Đinh Tiểu Ninh gật gật đầu, tiếp theo, một lớp đỏ ửng hiện ra trên mặt cô
- Anh... Anh cũng muốn mua phòng ở bên đó?
- Đúng vậy, dù sao anh cũng không hay về nhà
Trần Thái Trung gật gật đầu, trong lúc nhất thời hơi hưng phấn
- Đi, gọi Vọng Nam, chúng ta cùng nhau mua nhà đi!
Cái tiểu khu gọi là “Ánh mặt trời” này nằm ở khu Nghĩa Tỉnh, địa phương tuy rằng hẻo lánh một chút, nhưng chiếm đất thật sự không nhỏ, phía trước khai thác gần một nửa rồi, mặt sau còn có hơn hai trăm mẫu đến ba trăm mẫu đất hoang vu ở nơi đó.
Lại đi về phía sau ra khỏi tiểu khu, chính là nơi ở của tên đầu trọc không tay bị mất mạng, tuy nhiên, họ Trần tuy rằng thờ phụng quỷ thần, lại tuyệt đối không hề kiêng kị mảnh đất này.
Thanks

Bình Luận (0)
Comment