Quân Vô Tiếu

Chương 1 - Quân Vô Tiếu

Năm 1772 tại một vương triều nọ,

Trong một tiểu trấn, một thiếu niên đang cố gắng luyện tập để trở nên mạnh hơn. Hắn tên Quân Vô Tiếu, con của một tiểu quan, mẫu thân hắn qua đời khi sinh ra hắn nên hắn sống với phụ thân.

Sau vài lần bị thương bởi những thứ như tảng đá, đụng đầu vào cửa, nấu ăn bị đứt tay. Hắn cảm thấy thế gian có quá nhiều thứ có thể uy hiếp tới sự sống của hắn. Từ đó hắn bắt đầu cố gắng rèn luyện cơ thể, đã trôi qua mấy năm, ngoài trừ việc tăng thêm cơ bắp thì những thứ đó vẫn như cũ có thể uy hiếp tới hắn.

Không hẳn là hắn sợ chết, nhưng hắn cảm thấy chán ghét khi có quá nhiều thứ có thể uy hiếp tới hắn tồn tại. Chỉ cần hắn mở mắt nhìn xung quanh, gần như mọi thứ đều có thể uy hiếp mạng sống của hắn khi dùng lực đủ mạnh. Nhưng hắn không muốn hủy mọi thứ, hắn chỉ chán ghét chính bản thân hắn vì quá nhỏ yếu thôi.

“Quá yếu, vẫn quá yếu. Ta cần phải mạnh hơn.” Quân Vô Tiếu lẩm bẩm.

Đột nhiên đất trời rung chuyển, bầu trời biến sắc trong nháy mắt, sau đó mọi thứ trở lại như bình thường.

Quân Vô Tiếu cũng bị giật mình trong giây lát, sau đó hắn lại tiếp tục luyện tập.

“Kì quái, tại sao tập lâu như vậy rồi mà vẫn chưa cảm thấy cơ thể đau vậy? Chẳng lẽ liên quan đến dị tượng vừa rồi.” Quân Vô Tiếu nghĩ.

Quân Vô Tiếu tiếp tục luyện tập, trong khi đó hắn cố gắng tập trung tâm trí để cảm nhận cơ thể mình. Hắn cảm thấy có nguồn sức mạnh kỳ lạ xuất hiện khi hắn luyện tập, tuy rất nhỏ nhưng hắn giành nữa ngày để luyện tập mấy năm rồi nên vẫn cảm nhận được.

“Sức mạnh đó, khi vận động mạnh sẽ có cảm giác rõ ràng hơn, nếu không thì gần như chẳng thấy gì. Có lẽ việc này tốt với ta, đằng nào ta cũng sẽ chết nếu không làm cả, chi bằng cứ tiếp tục vùng vẫy biết đâu thành công.” Quân Vô Tiếu nghĩ.

9 năm sau,

Phụ thân Quân Vô Tiếu qua đời do bệnh lạ. Vào tang lễ, Quân Vô Tiếu đứng cạnh quan tài phụ thân, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, có buồn, có tiếc, cũng có cảm giác là điều hiển nhiên.

“Phụ thân qua đời thật đáng tiếc, bất quá do phụ thân yếu nên đã bại trước bệnh tật mà qua đời. Xem ra không chỉ những thứ ta nhìn thấy mà đến cả những thứ ta không nhìn thấy vẫn có thể khiến ta mất mạng. Ài!” Quân Vô Tiếu thở dài.

Hắn lại cắm đầu vào quyết tâm mạnh hơn, hắn muốn mạnh hơn, mạnh tới mức không gì có thể gây nguy hại tới hắn. Trên thực tế hắn không hề chán ghét những thứ có thể gây nguy hiểm tới mạng sống của hắn. Ngược lại hắn rất thích thế gian này, với hắn thế gian rất kì diệu, rất đẹp cũng rất nguy hiểm. Nếu như có một ngày hắn thật sự đạt đến mực độ hắn kì vọng, có lẽ đi khắp thế gian ngắm nhìn vạn vật là điều hắn sẽ làm.

10 năm sau,

Đang luyện tập, đột nhiên Quân Vô Tiêu cảm thấy một cảm giác vô cùng kì diệu, cơ thể hắn như thoát thai hoán cốt. Hắn có thể cảm thấy cơ thể mình rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn có thể cảm thấy được thọ nguyên của chính mình trong điều kiện bình thường.

Hắn cảm thấy trước đây thọ nguyên của hắn là 90 năm, sau khi đột phá nó đã lên đến 140 năm. Còn có sức mạnh của hắn tăng lên gấp 3 lần, da thịt hắn đã trở nên rắn chắc hơn nhiều.

“Cái này, thật bất khả tư nghị. Ta cuối cùng cũng có đột phá, một sự đột phá kì diệu. 15 năm, 15 năm, sau 15 năm ta cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng. Ha ha ha ha!” Quân Vô Tiếu cười to.

“Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra. Thời khác này ta có thể cảm nhận được cơ thể mình rõ ràng hơn bao giờ hết. Vậy mà sức mạnh của ta tăng lên gấp 3 lần, da thịt cũng trở nên rắn chắc hơn rất nhiều, còn có thọ nguyện nữa. Ta có thể cảm thấy trước đây thọ nguyện của bản thân là 90 năm, bây giờ vậy mà tăng lên tới 140 năm, thật sự là không thể tưởng tượng được.” Quân Vô Tiếu nghĩ, nét mặt của hắn tươi cười hớn hở không thể nào che giấu đi sự vui mừng tột độ.

Niềm vui đến quá đỗi đột ngột, Quân Vô Tiếu như cuối cùng cũng nhìn tia sáng sau bao nhiêu năm trong bóng tối. Bất quá một lát sau hắn lại bình tĩnh trở lại và tiếp tục luyện tập.

“Ta đã mạnh hơn đáng kể nhưng vẫn còn xa xa không đủ, tất cả chỉ mới là bắt đầu. Bất quá, bây giờ lộ ta đi đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, phải tập trung luyện tập nhiều hơn mới được.” Quân Vô Tiếu thầm nghĩ, trong lòng càng thêm kiên định.

Bình Luận (0)
Comment