Quân Vô Tiếu

Chương 13 - Vì Tu Hành Mà Sinh

Nghe Quân Vô Tiếu kể về những chuyện hắn đã trải qua, Cổ Nguyệt Nhi cũng cảm thấy thiên phú của hắn về tu hành thật sự biến thái, sáng tạo rất nhiều thứ khác nhau, đem những thứ không tưởng trong truyền thuyết xuất hiện tại thế gian.

“Đúng rồi, Vô Tiếu. Khi nãy ngươi có nói tới võ đạo tông sư khoảng Luyện Tạng cảnh đỉnh phong có thể làm được điều tương tự, có thể nói cho ta về các cấp bậc tu hành mà ngươi đã đạt được không.” Cổ Nguyệt Nhi tò mò hỏi.

Nàng cũng rất muốn biết về những cấp bậc tu hành của Quân Vô Tiếu, còn có hắn hiện tại mạnh như thế nào.

“Hiện tại thì ta mới biết được 4 cái đại cảnh giới lần lượt là: Luyện Thể, Luyện Cốt, Luyện Tạng và Tụ Khí. Hiện tại thì mỗi cái đại cảnh giới khá giống nhau, chia làm 4 tiểu cảnh giới gọi: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kì và đỉnh phong. Ta hiện tại đang ở Tụ Khí sơ kỳ.” Quân Vô Tiếu nói.

“Về phần sức mạnh thì mỗi khi đột phá đại cảnh giới tiến nhập sơ kì thì thực lực tổng thể sẽ tăng gấp 3 lần, 3 tiểu cảnh giới tiếp theo thì tăng 3 thành, cái này chỉ dành cho 3 cảnh giới đầu tiên, khi đột phá tụ khí cảnh sơ kỳ thực lực của ta tăng gấp 6 lần. Ở ba đại cảnh giới đầu tiên, như tên ta đặt, thứ nhất cường hóa da thịt, thứ 2 cường hóa xương cốt, thứ 3 cường hóa nội tạng. Nếu đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong thì có thể làm được việc ngươi kể của võ đạo tông sư.” Hắn nói tiếp.

Cổ Nguyệt Nhi nghe hắn kể về các loại cảnh giới và sức mạnh của bản thân cũng kinh ngạc vô cùng, nàng không nghĩ tới hắn vậy mà mạnh hơn võ đạo tông sư nhiều như vậy.

“Ngươi có thể chỉ ta cách tu hành được không?” Cổ Nguyệt Nhi hỏi hắn, trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi.

Nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng, Quân Vô Tiếu cảm thấy rất buồn cười, hắn cười nói,

“Chuyện này đơn giản thôi cũng không phải bí mật to lớn gì, ngươi chỉ cần vận động mạnh, đại loại như chạy hay nâng đồ vật nặng trong thời gian khoảng 5 năm là có thể tới luyện thể cảnh sơ kỳ, cường độ luyện tập phải tới giới hạn của cơ thể mới có tác dụng. À mà thời gian luyện tập ta nói chính là 5 năm không có nghỉ, lúc đầu ta mất 10 năm mỗi ngày luyện 6 canh giờ mới đạt tới.”

Nghe thấy hắn nói vậy, Cổ Nguyệt Nhi cũng có chút hụt hẫng, thì ra mất nhiều thời gian như vậy mới tới cảnh giới đầu tiên. Nàng cũng thấy nể phục sự kiên trì của Quân Vô Tiếu trong tu luyện, theo như hắn kể từ khi hắn tới Côn Luân sơn, thời gian ngoại trừ ngủ một chút, thì phần còn lại đều là tu luyện.

Mà hắn tu luyện không có giống như tiểu thuyết không cảm thấy năm tháng trôi qua a. Hắn là sử dụng những bài tập rèn luyện thể chất như người bình thường, hắn vẫn cảm thấy thời gian trôi qua rất dài a. Vậy mà khoảng 200 năm hắn cứ liên tục luyện tập không ngừng nghỉ, đây rốt cuộc là bực nào ý chí.

Nhìn thấy Cổ Nguyệt Nhi vẻ mặt thất vọng, Quân Vô Tiếu cười nói,

“Cũng không phải không có biện pháp, ta có thể giúp ngươi trong vòng 1 năm đột phá.”

“Thật sao, ngươi thật sự có biện pháp.” Cổ Nguyệt Nhi ngạc nhiên nói.

“Bất quá tại sao ngươi lại giúp ta, ngươi giúp ta nhiều như vậy có mục đích gì.” Nàng có vẻ do dự nói.

“Ha ha. Ta thấy ngươi khá thú vị, ta thích thì ta giúp không được sao. Ta làm việc chính là tùy hứng a, thích thì làm sao phải cần lý do. Với cả ta mạnh hơn ngươi nhiều, cũng không cần lo ngươi sẽ làm hại ta.” Quân Vô Tiếu cười nói.

Cổ Nguyệt Nhi nghe thấy Quân Vô Tiếu nói vậy cũng yên tâm. Đúng a, nàng đối với người ta không có chút uy hiếp, hắn cũng không có gì phải lo nghĩ.

“Vô Tiếu, cảm ơn ngươi.” Cổ Nguyệt Nhi cười.

Nàng cười xinh đẹp vô cùng, vẻ đẹp của nàng khiến cho đầu gỗ nam Quân Vô Tiêu cũng phải ngây người, phải biết hắn cởi áo nàng nhưng là không cảm xúc.

“Không cần khách sáo như vậy a, ngươi cũng xem như là ta cái thứ 2 bằng hữu cũng là con người thứ nhất làm bằng hữu của ta.” Quân Vô Tiếu nói.

Cổ Nguyệt Nhi ngay thấy Quân Vô Tiếu bảo nàng là bằng hữu hắn cũng khá ngạc nhiên, nàng không có biết từ lúc nào nàng có cái bằng hữu này a.

“Ta khi nào trở thành bằng hữu ngươi?” Nàng hỏi.

“Vừa mới nãy a, ta thấy khá có hứng thú với ngươi, cho nên giờ ngươi là bằng hữu của ta, ngươi không đồng ý sao.” Quân Vô Tiếu cười nói.

“Không, không phải như vậy, ta cũng không có từ chối a. Ta chỉ hỏi vậy thôi.” Cổ Nguyệt Nhi lúng túng trả lời.

Thật lòng mà nói thì nàng không có ghét Quân Vô Tiếu, hắn là cái tùy hứng người, cũng không phải loại gì xấu xa độc ác. Vấn đề lớn nhất hắn vô cùng thiếu kiến thức về xã hội, chắc tại vì ở một mình quá lâu.

Đột nhiên trong đầu nàng chạy qua câu nói vừa rồi của Quân Vô Tiếu, trọng điểm không phải là bằng hữu mà là cái thứ 2 và là con người. Vậy có nghĩa là hắn trước đây chỉ có duy nhất 1 cái thậm chí cái đó còn không phải người, một người sống hơn 200 năm chỉ có một cái bằng hữu, cuộc đời hắn cũng quá cô độc rồi a.

“Ngươi cũng quá cô độc rồi a, hơn 200 năm cũng chẳng có mấy cái bằng hữu, khi còn nhỏ chẳng lẽ ngươi cũng không có sao.” Cổ Nguyệt Nhi nói, luc này nàng cũng cảm thấy buồn thay cho cuộc đời cô độc của hắn.

Quân Vô Tiếu thấy Cổ Nguyệt Nhi buồn thay cho chính mình trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, lần đầu tiên có người quan tâm hắn kiểu này mặc dù hắn không có chút buồn nào về sự cô độc đó, thậm chí hắn còn chẳng bận tâm là mình cô độc.

“Cô độc sao, cũng đúng a. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng, từ khi có ý thức ta đã cảm thấy mình quen thuộc với việc đó rồi, nên ta cảm thấy sự cô độc rất quen thuộc cũng không cảm thấy buồn vì nó. Còn có bằng hữu cũng phải là sinh linh cho ta cảm thấy hứng thú mới được, ta cũng không cần nhiều bằng hữu.” Quân Vô Tiếu nói.

Cổ Nguyệt Nhi nghe xong cũng vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là loại người gì từ khi có ý thức đã quen thuộc với cô độc rồi a, còn bình tĩnh như thể điều hiển nhiên nữa, đây nào giống người a.

“Vô Tiếu, ngươi thật sự rất kì lạ a. Chẳng lẽ ngươi là vì tu hành mà sinh người?” Cổ Nguyệt Nhi nói.

Nghe được lời nàng nói, trong lòng Quân Vô Tiếu cũng chấn động không nhẹ. Thực sự mà nói thì nói vậy cũng không hẳn sai, từ khí hắn còn nhỏ tới giờ cũng không giống người khác, những người khác có thể muốn giàu có, quyền lực, còn hắn thì điên cuồng vùng vẫy để trở nên mạnh hơn, để thế gian không còn gì có thể gây nguy hiểm tới mạng sống của hắn nữa vì hắn rất chán ghét cảm giác có tồn tại có thể khiến hắn mất mạng.

“Ta… ta cũng không chắc nữa, thực sự mà nói thì từ khi ta sinh ra tới bây giờ rất khác người, nếu không phải ngươi nói tới, ta còn thật sự không cảm thấy bản thân khác biệt.” Quân Vô Tiếu có chút ngập ngừng nói.

“Bất quá không quan trọng, ta vẫn là ta, vì cái gì mà sinh cũng được.” hắn nói tiếp.

Hắn chớ lại những tòa nhà rất cao hình hộp, hắn cũng tò mò về thế giới hiện tại sau 138 năm đã thay đổi như thế nào.

“Nguyệt Nhi, ta đi ra ngoài thấy những cái hình hộp rất cao, những cái đó là nhà ở sao, vì cái gì xây cao như thế.” Quân Vô Tiếu hỏi.

Nhìn thấy Quân Vô Tiếu như người cổ đại, tò mò về thế giới xung quanh, Cổ Nguyệt Nhi cũng khẽ cười một tiếng.

“Đó đúng là nhà ở, nhìn ngươi có vẻ không biết gì về thế giới ngoài kia, giờ ta cũng phải nằm đây 3 ngày, trong thời gian đó ta sẽ kể cho ngươi nghe về thế giới hiện tại a.” Cổ Nguyệt Nhi cười nói.

“Hảo, làm phiền ngươi.” Quân Vô Tiếu nói.

“Giữa chúng ta cần khách khí sao, ngươi cũng bảo ta là ngươi bằng hữu rồi mà.” Cổ Nguyệt Nhi nói.

Bình Luận (0)
Comment