Quân Vô Tiếu

Chương 12 - Chuyện Xưa

Cổ Nguyệt Nhi cảm nhận trạng thái cơ thể nàng, nàng cảm thấy rất kì lạ, nàng đã không ăn uống rất lâu rồi tại sao vẫn cảm thấy rất tốt chỉ có chút đói bụng.

“Vô Tiếu, tại sao cơ thể ta cảm giác vẫn rất tốt, chỉ có chút đói bụng. Còn có ngươi cứ giữ im tư thế như vậy, ngươi không cần ăn uống gì sao?” Cổ Nguyệt Nhi hỏi.

Nghe thấy nàng hỏi, Quân Vô Tiếu thấy cũng không có gì lạ, dù sao nàng cũng là người bình thường. Còn hắn thì đã không cần ăn uống đã lâu lắm rồi.

“Khi nãy ta có nói với ngươi khí là một dạng năng lượng. Khí của ta giúp cơ thế ngươi cung cấp lượng lớn năng lượng cho nên ngươi không cần ăn để có thêm năng lượng. Ngươi thấy đói vì ngươi vẫn là người bình thường, cho dù có khí cơ thể ngươi cũng không mạnh mẽ như đã trải qua tu luyện.” Quân Vô Tiếu giải thích.

Nghe hắn giảng giải, Cổ Nguyệt Nhi cũng hiểu vì sao chính mình không cần ăn uống thời gian dài vẫn không có vấn đề.

“Cái tư thế này phải giữ bao lâu a. Vô Tiếu ngươi có thể hay không mặc áo lại giúp ta. Ngươi truyền thì truyền tại sao phải cởi áo ta a.” Nàng hỏi hắn.

“Không được, điều khiển khí rất khó a. Tiếp xúc trực tiếp dễ hơn nhiều nhưng vẫn rất khó để tuần hoàn khí trong cơ thể ngươi và chuyển hóa nó thành năng lượng ngươi có thể sử dụng. Còn về phần thời gian thì ước chừng thêm 3 ngày nữa là ổn, khi đó ngươi có thể đi lại, nhưng không thể hoạt động mạnh.” Quân Vô Tiếu chính nghĩa ngôn từ, mười phần đứng đắn từ chối.

Cổ Nguyệt Nhi nghĩ 3 ngày cũng không phải quá lâu, có thể gọi là nhanh quá đáng, bác sĩ phải chịu thua. Nghĩ lại lời hắn nói, như thế nàng cũng có cảm giác cái gì đó không đúng, nhưng tạm thời lại nghĩ không ra. Đột nhiên nàng phát hiện ra chỗ không đúng.

“Vô Tiếu ngươi nói phải tiếp xúc trực tiếp đâu có nghĩa là phải cởi áo a. Mặc áo ngươi vẫn có thể chạm trực tiếp vào mà. Chẳng lẽ ngươi bị đần à hay ngươi muốn giở trò gì xấu với ta.” Cổ Nguyệt Nhi nói nhìn chằm chằm hắn.

Quân Vô Tiếu cũng ngu hết cả người như có hàng vạn đầu mãnh thú chạy qua trong não, hắn không biết cuối cùng thì hắn làm sai chỗ nào, mặc dù mặc áo vẫn chừa lại phần bụng vẫn được nhưng lúc đó hắn không nghĩ ra. Trong mắt hắn từ đầu tới giờ hắn đều là đang làm việc tốt, tuyệt không có lỗi.

“A ái quỷ gì vậy, chẳng phải là cái áo thôi sao, công dụng của nó không phải giữ ấm à. Mà khí của ta cũng làm được điều tương tự a, cởi ra thì có vấn đề gì, chết ngươi sao. Còn nữa, giở trò xấu là cái gì, từ đầu tới giờ ta đều đang làm người tốt giúp ngươi a.” Quân Vô Tiếu thắc mắc hỏi ngược lại nàng.

Cổ Nguyệt Nhi nghe hắn đứng đắn ngôn từ cũng gương mặt vô tôi, phẳng phất như đang nói với nàng: “Ta không hề sai cái gì hết.” Nàng cũng không biết nói thêm gì cho phải, giận không có chỗ phát tiết.

“Ta mặc kệ, ngươi mau mặc lại cho ta. Còn nữa, ngươi đã nhìn phải chịu trách nhiệm với ta.” Nàng giận dỗi nói.

Quân Vô Tiếu cũng giật mình, hắn choàng a, trách nhiệm gì, hắn có cái gì trách nhiệm a tại sao lại bắt hắn phải nhận.

“Trách nhiệm cái gì, ta không nhớ là ta có trách nhiệm gì a. Ngươi mau giải thích cho ta, tại sao ta phải chịu trách nhiệm.” Quân Vô Tiếu nói.

Cổ Nguyệt Nhi nghe vậy cũng giận, ngươi nha, nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, tại sao lại nói như vô tội như vậy.

“Ngươi nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ. Lại còn dám nói mình không có trách nhiềm gì. Tức chết ta rồi.” nàng nghiến răng nói.

“Đây là cái gì kỳ hoa ý nghĩ. Chẳng lẽ ta phải chịu trách nhiệm cho nếu ta chạm vào nữ nhân sao, mặc dù là lần đầu tiên ta làm thế. Nhưng mà thực sự có cái quy định này à.” Quân Vô Tiếu hỏi nàng, hắn thật sự không hiểu gì cả.

Vẫn như cũ nghe được chính nghĩa ngôn từ phát ra từ miệng hắn, Cổ Nguyệt Nhi tức muốn phun máu. Tên này rốt cuộc là giả vờ hay là thật sự đần vậy.

“Ngươi rốt cuộc là sống như thế nào vậy, chẳng lẽ từ trên núi tới sao, cái gì cũng không biết vậy.” Nàng nhìn chằm chằm về phía hắn hét.

“A cái này thì đúng, thật sự ta sống ở trên núi a. Từ lần đầu tiên tới Côn Luân sơn cũng đã hơn 200 năm trôi qua.” Quân Vô Tiếu nói.

Giờ khắc này hắn đang hồi tưởng lại hành trình của bản thân, từ một con người nhỏ yếu, cho đến thời điểm hiện tại có thể gọi là thần tiên, trong lòng cảm khái không thôi vì sự vũng vẫy của hắn khi xưa có hiệu quả.

“Ngươi… ngươi, cứ cho là vậy đi. Nhưng hơn 60 năm sống bên ngoài ngươi thật sự không biết gì sao. Tại sao lại đần như vậy.” Cổ Nguyệt Nhi nói, nàng thật sự không muốn tranh cãi nữa, nếu không nàng không chết vì té khỏi vách đá mà là bị hắn tức chết.

“Ngươi mới đần, cả nhà ngươi đần. Cuộc đời của ta tóm tắt lại một cách đơn giản từ khi còn nhỏ tới giờ chỉ bao gồm đang nghĩ làm sao để tu luyện, nếu không thì tu luyện hoặc nghỉ ngơi để tiếp tục tu luyện. Ta nào để ý tới mấy thứ vớ vẩn khác.” Quân Vô Tiếu có chút giận nói.

Cổ Nguyệt Nhi nghe thấy hắn nói vậy cũng ngạc nhiên ngây người. Đây rốt cuộc là cái gì kỳ hoa cuộc đời a, nàng cũng rất hiếu kỳ về cuộc đời của hắn.

“Vô Tiếu, cuộc đời ngươi thật kì lạ a, ngươi có thể kể cho ta nghe về cuộc đời ngươi được không.” Cổ Nguyệt Nhi hỏi hắn.

Quân Vô Tiếu lần đầu tiên thấy có người hỏi về cuộc đời hắn, hắn cũng có chút lúng túng không biết trả lời làm sao, cuối cùng hắn quyết định làm một bản tóm tắt ngắn.

“Cuộc đời ta sao, kỳ thật cũng không có nhiều thứ để kể. Bắt đầu từ khi 11 tuổi ta cảm thấy thế giới quá nguy hiểm còn ta thì quá yếu nên ta bắt đầu rèn luyện thể chất. Sau 5 năm ta phát hiện như cũ ta vẫn quá yếu ớt nên vẫn tiếp tục rèn luyện, vào thời điểm đó đất trời đột nhiên biến sắc trong giây lát, cái mà ta gọi là khí xuất hiện. Ta tiếp tục rèn luyện, lần đầu tiên sau 15 năm cố gắng ta cuối cùng cũng đột phá, ta thấy được phần nào lộ ta phải đi, vừa đi vừa khai phá cho đến bây giờ. À mà khí là tên ta mới đặt những năm gần đây khi ta đột phá tới cảnh giới có thể dùng nó chứ hơn 200 năm đầu ta vẫn không hiểu về nó.” Quân Vô Tiếu kể, hắn đắm chìm trong hồi ức.

Cổ Nguyệt Nhi cũng chăm chú nghe hắn kể, cũng rất ngạc nhiên về cuộc đời của con người kì lạ này.

“Đây là cái gọi là tuyệt thế thiên tài sao, cái này ngộ tính, một mình tự tạo ra con đường độc nhất thế gian. Ta bây giờ cũng hiểu vì sao hắn nói hắn vẫn là thiếu niên nhiệt huyết rồi, từ 11 tuổi hắn đã bước chân trên con đường này, thời gian đầu tuy không hiệu quả nhưng cũng chỉ toàn là tu luyện. Có thể nói hắn không ngốc, ngược lại là cực kì thông minh, chỉ tại hắn không quan tâm tới những thứ khác ngoài thu luyện thôi.” Cổ Nguyệt Nhi trong lòng nghĩ.

“Phụ mẫu của ngươi không có ngăn cản ngươi sao, thấy nhi tử mình hành động kì quặc như vậy chắc họ phải có phản ứng chứ.” Cổ Nguyệt Nhi tò mò hỏi.

Nghe thấy nàng hỏi về phụ mẫu, hắn nhớ lại thì phát hiện phụ mẫu xuất hiện trong cuộc đời của hắn mờ nhạt vô cùng, có thể nói là không quá quan trọng.

“Mẫu thân ta thì mất khi sinh ta, phụ thân ta cũng không quá quan tâm ta, chỉ đưa tiền cho ta sinh hoạt thôi. Nói chung là phụ mẫu hiện hữu trong cuộc đời ta mờ nhạt vô cùng. Nhưng cũng có thể là số trời đã định, nếu không thì ta cũng không bước lên con đường này.” Quân Vô Tiếu nói.

Bình Luận (0)
Comment