Quân Vô Tiếu

Chương 11 - Võ Đạo Tông Sư

Nghe thấy cuối cùng Cổ Nguyệt Nhi cũng chịu nói tên mình cho hắn, hắn nhìn về phía nàng nói:

“Hảo, vậy ta gọi ngươi là Nguyệt Nhi, ngươi cũng có thể gọi ta là Vô Tiếu.”

Cổ Nguyệt Nhi từ chối cho ý kiến. Nàng suy nghĩ lại thì thấy thái độ của bản thân có chút không tốt, nói gì thì nói nếu hắn không cứu nàng thì có lẽ nàng đã thật sự xong.

“Dù sao thì cũng cảm ơn ngươi đã cứu ta. Bất quá ta có chút hiếu kỳ, nhìn ngươi không giống bác sĩ, ngươi rốt cuộc làm như thế nào cứu ta.” Cổ Nguyệt Nhi nói.

Thật sự thì nàng cũng hiếu kỳ về Quân Vô Tiếu, nhìn người thanh niên trước mắt từ. Hắn mặc một bộ bạch y cũ kĩ, nhìn như rất lâu đời, còn cái hang động này trông giống như nơi hắn sống. Bất quá nàng bỏ qua suy nghĩ này nàng không nghĩ thời đại này vẫn còn có người sống trong hang đá, nàng thấy khả năng cao là có đoàn phim nào đó đang quay trên núi mà hắn vô tình tìm được nàng đưa tới đây.

“Ta thật sự không hiểu ngươi nói bác sĩ là chỉ cái gì, còn về phần chữa trị chẳng phải ta vẫn đang làm đây sao.” Quân Vô Tiếu nói đồng thời chỉ tay về phía bàn tay đặt trên bụng nàng.

Cổ Nguyệt Nhi giờ mới nhớ ra là còn có chuyện này, nhìn lại phía bàng tay đang đặt trên bụng. Mà nàng vẫn không có mặc áo a, nghĩ tới đây mặt nàng xấu hổ đỏ bừng.

“Ngươi, ngươi đang làm trò gì vậy. Nói chữa trị tại sao lại sờ bụng ta, còn không mau bỏ tay ra mặc áo lại cho ta.” Cổ Nguyệt Nhi giận dỗi nói.

Nhìn thấy Cổ Nguyệt Nhi giận dỗi, Quân Vô Tiếu cảm giác như có vạn đầu mãnh thú chạy ngang qua não hắn, hắn thật sự không hiểu tại sao nàng lại giận.

“Đây lại là như thế nào. Ta đang làm người tốt a, hao tâm tổn sức truyền khí đi khắp cơ thể ngươi để giúp ngươi mau chóng hồi phục. Ngươi lại giận ta, đây rốt cuộc là thế nào. À, đúng rồi có lẽ nàng không biết về khí dù sao trên đời có khả năng cũng khó có ai đạt được mức độ như ta hiện tại, nếu có thì lúc ta tới kinh thành chơi đã tìm được đối thủ rồi.” Quân Vô Tiếu nghĩ mãi vẫn không ra tại sao nàng lại giận cho nên suy đoán.

“Cái này a, là ta đang truyền chính mình khí vào trong cơ thể ngươi, sau đó điều khiển khí đi tới khắp nới trong cơ thể. Cơ thể có khả năng tự phục hồi của nó, mà phục hồi cần nhiều năng lượng, khí cũng là năng lượng, ta điều khiển nó đi khắp cơ thể ngươi để tăng tốc quá trình đó.” Quân Vô Tiếu giải thích.

Cổ Nguyệt Nhi nghe Quân Vô Tiếu nói đường đường chính chính, nghe không giống nói dối bất quá nghe rất bất hợp lý.

“Đây lại là cái quỷ gì a. Nhìn hắn không giống nói dối nhưng khí là cái quái gì a. Tên này chẳng lẽ coi phim quá nhiều nên ảo tưởng mình là nhân vật trong phim, hay là thần kinh của hắn có vấn đề. Vế sau có khả năng lớn hơn a.” Cổ Nguyệt Na suy nghĩ, trong lòng đã tự cho là Quân Vô Tiếu là người điên, ánh mắt nàng nhìn về phía hắn như nhìn người điên kèm theo sự thương hại.

Phát hiện ánh mắt kì kì quái quái của Cổ Nguyệt Nhi, Quân Vô Tiếu ngu hết cả người. Hắn đây làm cố gắng cứu người, ngược lại tốt, người ta cho là hắn bị điên còn thương lại ngược lại hắn.

“Lại là cái quỷ gì nữa vậy. Ánh mắt này như nhìn đồ đần một dạng, còn có thêm cả sự thương hại nữa. Ta không thương hại ngươi thì thôi đi, ngươi còn thương hại ngược lại ta.” Quân Vô Tiếu nghĩ, hiện tại hắn choáng a, không hiểu cái gì đang diễn ra trong đầu của Cổ Nguyệt Nhi.

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, ta không phải đồ đần. Ngươi không cảm thấy gì lạ xảy ra trong cơ thể mình hay sao, đây nào giống trạng thái bình thường của cơ thể đâu chứ.” Quân Vô Tiếu giận nói.

Nghe thấy Quân Vô Tiếu nói, nàng cảm nhận lại cơ thể của chính mình, bên trong cơ thể như có dòng nước ấm tuần hoàn cảm giác rất thoải mái. Chỉ cần nàng không cử động sẽ không cảm thấy đau đớn, ngược lại là rất thoải mái.

“Chẳng lẽ hắn nói là sự thật sao. Nhưng đây lại là cái gì, vì sao chưa bao giờ nghe nói tới. Tồn tại huyền bí nhất ta từng nghe nói tới chính là võ đạo tông sư, một ngươi có thể đấu với đội quân tiêu diệt tướng địch an toàn trở ra, nhưng rất lâu chưa xuất hiện tại thế gian. Quân Vô Tiếu, hắn rốt cuộc là ai, võ đạo tông sư sao, nhưng trông hắn còn rất trẻ a.” Cổ Nguyệt Nhi nghĩ mãi không ra Quân Vô Tiếu rốt cuộc là ai.

“Xin lỗi. Thứ này thật sự quá thần kỳ, ta chưa từng nghe nói trên thế giới này có thứ tương tự nên không tin. Ngươi là ai, ngươi có phải võ đạo tông sư không.” Cổ Nguyệt Nhi suy nghĩ một hồi vẫn là nói ra.

Nghe thấy nàng nói về võ đạo tông sư, Quân Vô Tiếu trong lòng cũng dấy lên không nhẹ hiếu kỳ, hắn cũng rất tò mò rằng liệu có người có thể tiếp cân mức độ của hắn không.

“Không sao, dù sao khí cũng là tên ta đặt cho loại sức mạnh đó, ngươi không biết cũng bình thường nhưng mà ngươi có thể nói cho ta nghe về cái gọi là võ đạo tông sư được không, ta không hiểu đó là gì và mạnh như thế nào.” Quân Vô Tiếu hỏi.

Nghe được Quân Vô Tiếu nói về khí là tên do hắn tự đặt, nàng cũng minh bạch vì sao mình chưa từng nghe về nó.

“Võ đạo tông sư là những người rất mạnh viễn siêu thường nhân, có thể được xem như truyền thuyết tồn tại. 2 năm trước khi những khe hở xuất hiện đưa quái thú tấn công, võ đạo tông sư chỉ còn có thể đếm trên đầu ngón tay. Họ đều sống khoảng 200 tuổi rồi, thực sực là quá sức tưởng tượng với người bình thường.” Cổ Nguyệt Nhi giải thích.

Nghe Cổ Nguyệt Nhi giải thích về võ đạo tông sư, hắn cũng đã ước chừng được thực lực của những người đó.

“Nếu chỉ là có thể làm việc đó thì chỉ cần luyện cốt cảnh đỉnh phong thì không có vấn đề, qua thời gian lâu như vậy có thể họ cũng đã tới luyện tạng cảnh, không phải quá mạnh. Thảo nào chết thể chết bởi những cái kia hung thú.” Quân Vô Tiếu nói.

Nghe Quân Vô Tiếu bình luận về võ đạo tông sư, Cổ Nguyệt Nhi mắt trợn tròn. Ngươi nha tồn tại trong truyền thuyết ngươi nói không mạnh, có thể tôn trọng chút hay không.

“Ngươi nha mới bao lớn, làm sao biết được võ đạo tông sư lợi hại như thế nào dám nói ra những lời như thế.” Cổ Nguyệt Nhi nói, nhìn về phía hắn như nhìn kẻ ngu.

Quân Vô Tiếu thấy vậy cũng cười cười,

“Ta a, tuổi cũng không nhiều, năm nay 269 tuổi.”

“Hừ, người cứ khoác lác, 269 tuổi làm sao trẻ như vậy được.” Cổ Nguyệt Nhi hừ một tiếng.

Nhưng nhìn vế phía sắc mặt nghiêm túc Quân Vô Tiếu, nàng cũng có chút khó mà tin được.

“Ngươi, ngươi là đang nghiêm túc.” Cổ Nguyệt Nhi nói.

Quân Vô Tiếu chỉ gật đầu không đáp.

“Ngươi… Lão… lão tiền bối, xin thứ lỗi về sự vô lễ của ta.” Cổ Nguyệt Nhi có chút sợ hãi nói.

Kì thật nàng sợ cũng là bình thường, võ đạo tông sư tính tình cổ cổ quái quái ai mà biết được, lỡ chọc giận họ thì chết lúc nào không hay.

Quân Vô Tiếu nghe xong khóe miệng co giật,

“Cắt, ngươi mới lão, cả nhà ngươi lão. Ngươi nhìn thế nào mà nói ta lão, ta 269 tuổi là thật nhưng da ta một nếp nhăn cũng không có a. Cuộc đời ta từ khi còn nhỏ tới giờ chỉ có tìm biệt pháp tu luyện, tu luyện hoặc là nghỉ ngơi chuẩn bị tu luyện. Nói cách nào đó ta vẫn là thiếu niên nhiệt huyết tu luyện năm nào.”

“Với lại ngươi sợ ta cái gì, nãy giờ ngươi nói chuyện với ta tự nhiên lắm mà. Giờ khúm núm như vậy ta thấy khó chịu nha, tiếp tục như thế ta đập chết ngươi.” Quân Vô Tiếu nói tiếp.

Cổ Nguyệt Nhi nghe thấy xắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều, người này tính cách thực sự là thiếu niên a hơn nữa nhìn cũng rất trẻ, đúng là một cái tồn tại kì lạ.

“Hảo, ta gọi ngươi là Vô Tiếu, không vấn đề gì a.” nàng hỏi Quân Vô Tiếu.

Hắn cũng mỉm cười,

“Thế này mới phải chứ Nguyệt Nhi, nói chuyện như này thoải mái hơn nhiều.”

Bình Luận (0)
Comment