Quân Vô Tiếu

Chương 10 - Cổ Nguyệt Nhi

Quân Vô Tiếu xuất phát bay khỏi Côn Luân sơn tiến về phía có người sinh sống trước đây. Sau một ngày, hắn cuối cùng cũng thấy được nơi có con người sinh sống. Nhìn về phí con người sinh sống, trong ánh mắt hắn toát lên vẻ kinh ngạc. Xa xa phía trước mặt hắn là một thành phố lớn với vô số tòa cao ốc.

Sở dĩ hắn ngạc nhiên cũng không có gì kì lạ, ở thời đại hắn sinh ra vẫn là thời phong kiến, thần thứ nhất hắn rời núi vẫn vậy, vẫn còn có triều đình tồn tại. 138 năm đã trôi qua, thế giới đã thay đổi rất nhiều, không còn là thứ ở trong nhận thức của hắn nữa.

“Nhưng thứ hình vuông kì lạ kia là nhà ở sao, chẳng lẽ ta trên núi 138 năm, thế giới là đã thay đổi nhiều như thế sao.” Quân Vô Tiếu nói sau đó hắn chợt nghĩ về cái gì đó.

“Thôi chết, đi vôi quá quên đem theo tiền, trước đây bắt tên thổ phỉ kia tiền thưởng vẫn còn dư lại 500 lạng vàng. Thế giới dù có thay đổi nhiều nhưng và có lẽ vẫn dùng được a.” Quân Vô Tiếu nói sau đó hắn cấp tốc bay giờ về hang động của hắn ở Côn Luân Sơn.

Tơi Côn Luân sơn, đang trên đường bay về thì hắn đột nhiên phát hiện dưới vách đá có người đang nằm ở đó, giống như bị trượt chân té xuống vậy.

“A, ở kia hình như có người bị rơi xuống vách đá. Hiện giờ tâm tình ta vẫn đang rất tốt, cứu ngươi một mạng vậy. Hi vọng ngươi còn thở a, nếu không thì ta cũng hết cách.” Quân Vô Tiếu nói sau đó bay về phía dưới vách đá.

Trước mắt hắn xuất hiện một thiếu nữ trong trang phục kì lạ, khuôn mặt tuy dính bụi bẩn những vẫn có thể nhìn thấy được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành. Quân Vô Tiếu tuy nói thông thường căn bản không quan tâm tới nhan sắc của người khác xấu hay đẹp nhưng hiện tại hắn vẫn ngây người chốc lát.

Bất quá rất nhanh hắn cũng bình tĩnh lại tập trung vào chuyện chính. Mục đích hắn tới đây là để cứu người, càng chậm trễ thiếu nữa kia càng nguy hiểm. Ngay lập tức hắn tiến tới bên cạnh thiếu nữ kiểm tra.

“May mắn là còn thở. Nếu không thì ta phí công bay xuống đây.” Quân Vô Tiếu nói.

Chuẩn bị bắt tay vào để chữa trị cho thiếu nữ, hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề lớn.

“Thôi chết, quên mất ta cũng không phải là y sư a. Giết người thì ta còn biết chứ ta chưa bao giờ cứu người hết. Phải làm sao bây giờ, đã nói muốn cứu rồi thì không thể bỏ mặc được.” Quân Vô Tiếu chán nản nói, hắn thật sự không biết cứu người.

Đúng lúc này, hắn hồi tưởng về những tháng ngày xưa cũ, khi mà bản thân hắn vẫn là một đứa trẻ yếu ớt, một con người bình thường. Nhớ về những khi bị thương, hắn muốn nhớ lại để xem cơ thể con người sẽ xử lý như thế nào.

“Đúng rồi, cơ thể của con người có thể tự chưa lành, tuy không mạnh lắm nhưng vẫn có tác dụng. Quá trình tự chữa lành, khí cũng là một nguồn năng lượng, có lẽ truyền khí của ta sang thiếu nữa này có thể hỗ trợ quá trình phục hồi.” Quân Vô Tiếu nói.

Nhìn về phía thiếu nữ nằm dưới đất, hắn suy nghĩ.

“Cũng không thể cứ vứt nằm ở đây được, với cả ở đây cũng rất gần hang động rồi, cứ đưa trở về chăm sóc một thời gian chắc là có thể cứu được.”

Nghĩ xong hắn bế thiếu nữ lên, hắn cố gắng nhẹ nhàng hết sức vì tình trạng của thiếu nữ rất kém, hắn không muốn thiếu nữ chết vì mình dùng lực quá mạnh. Sau đó bay về phía hang động của hắn.

Trong hang động, có một cái giường đá, chính là cái trước đây hắn dùng để ngủ. Đặt thiếu nữ lên giường sau đó hắn bắt đầu thử truyền khí cho thiếu nữ.

Đang thử truyền khí hắn phát hiện, hắn chuyển khí của hắn thành năng lượng cho thiếu nữ.

“Sao ta lại quên mất chuyện này. Ta chỉ biết truyền khí để kiểm tra lượng khí trong cơ thể chứ không biến làm sao để cho người khác dùng a.” Quân Vô Tiếu nói.

Suy nghĩ một lúc hắn cuối cùng cùng cũng nghĩ ra cách,

“Đúng rồi a, ta chỉ cần truyền ôn hòa khí vào trong cơ thể sau đó điều khiển khí của mình tới khắp mọi nơi trong cơ thể thì có thể hỗ trợ phục hồi a.” Quân Vô Tiếu vui vẻ nói sau đó bắt đầu truyền khí.

Được một lát, hắn cảm thấy mất kiên nhẫn xen lẫn chút tức giận,

“Những cái áo chết tiệt này, điều khiển khí đã rất khó làm rồi lại còn thêm mấy lớp áo nữa tức chết ta. Dứt khoát cởi sạch là được.” Nói xong hắn lập tức cơi áo thiếu nữ ra rồi tiếp tục truyền khí.

Nếu hỏi hắn có suy nghĩ gì xấu khi cởi áo thiếu nữ không thì câu trả lời là không có, một chút cũng không.

Cuộc đời hắn từ khi còn nhỏ cho tới hiện nay có thể tóm tắt đơn giản là tìm cách tu luyện, đang tu luyện hoặc là đang nghỉ ngơi chuẩn bị tu luyện.

Từ khi hắn còn nhỏ, những đưa trẻ khác có thể học văn, luyện võ để sau này có thể làm quan làm tướng. Còn hắn, hắn chỉ quan tâm làm thế nào để vạn vật xung quanh không còn có thể uy hiếp đến mạng sống của hắn. Hắn cũng có đi học bất quá là học lấy kiến thức cơ bản về cuộc sống thôi.

Hắn không để ý tới chuyện nam nữ nên hắn cũng chẳng biết gì về mấy vấn đề này. Trong mắt hắn dù là nam hay nữ vẫn là con người không có gì khác biệt.

Một ngày trôi qua, thiếu nữ cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Quân Vô Tiếu thấy thiếu nữ tỉnh lại cũng vui vẻ vì lần này hắn làm đúng.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại.” Quân Vô Tiếu cười nói.

Thiếu nữ mở mắt lờ mờ nhìn thấy quang cảnh xung quanh chỉ thấy toàn là đá. Sau đó nàng bị âm thanh của Quân Vô Tiếu giất mình quay đầu về phía hắn.

Nàng đột nhiêm cảm thấy có gì đó sai sai, cảm nhận thân trên lành lạnh nhưng trên bụng mình như có vật gì đó truyền tới hơi ấm, nàng cúi xuống nhìn thì thấy bản thân không mặc án còn có tay của Quân Vô Tiếu đang đặt trên bụng nàng.

Lý do mà Quân Vô Tiếu để tay trên bụng nàng rất đơn giản, tiếp xúc trực tiếp dễ truyền khí hơn, với lại nhiều dòng khí rất khó để điều khiển, dứt khoát dùng 1 dòng, chọn vị trí giữa cơ thể để dễ lan ra xung quanh hơn.

Thiếu nữ mặt biến sắc sau đó hét lên.

“Biến thái! Ngươi đang làm gì vậy hả?”

Nếu mà cơ thể còn cử động được thì thiếu nữ thật sự sẽ lấy tay tát Quân Vô Tiếu. Nhưng nàng làm không được a, toàn thân nàng hiện tại chỉ cần động một chút sẽ rất đau.

“Biến thái, biến thái là cái gì, ta cũng không phải là a, ta nhưng là con người.” Quân Vô Tiếu thấy thiếu nữ hết lên cũng giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không còn cách nào, cái từ ‘biến thái’ này từ khi sinh ra tới hiện tại cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy không hiểu cũng bình thường.

Nhìn thiếu niên trước mắt khuôn mặt tỏ ra vô cùng cùng ngây thơ vô sối tội,

“Dâm tặc.” thiếu nữ cắn chặt răng nói.

“A, từ này thì ta có nghe qua tuy không hiểu rõ lắm nhưng ta biết không phải thứ gì tốt. Ta đây nhưng là làm người tốt a, thấy ngươi té xuống vách đá cứu ngươi, giờ ngươi lại nói xấu ta.” Quân Vô Tiếu nói, hắn hiểu hiểu một chút nhưng vẫn chẳng thấy mình sai gì.

Nhìn thấy khuôn mặt vẫn như cũ vô tội cũng với hắn nói chính nghĩa ngôn từ, thiếu nữ tức muốn phun máu. Bất quá nàng biết, nàng thật xự bị trượt té xuống vách đá nên cũng không nói thêm gì.

“Mặc dù không biết tại sao ngươi khó chịu bất quá gặp nhau là duyên, giới thiệu một chút. Ta tên Quân Vô Tiếu, còn ngươi” Quân Vô Tiếu nhìn về phía thiếu nữ hỏi.

Thiếu nữ vẫn giữ im lăng, một lúc sau, hắn dần mất kiên nhẫn.

“Ngươi đây là đang cố gắng chọc giận ta hay gì, ta chỉ hỏi tên ngươi thôi mà khó khắn như vậy sao. Ngươi không nói ta một tay chụp chết ngươi.” Quân Vô Tiếu giận nói.

Thiếu nữ thấy Quân Vô Tiếu có vẻ giân nói ra mấy chữ.

“Cổ Nguyệt Nhi.”

Bình Luận (0)
Comment