“A, còn quên đặt tên cho cảnh giới mới nữa. Ở cảnh giới này ta có thể chủ động hấp thu khí và lưu trữ trong cơ thể, vậy gọi là [Tụ Khí Cảnh] a.” Quân Vô Tiếu đặt tên cho cảnh giới mới.
Đang trong cảm giác vui vẻ vì phát hiện còn có con đường khác có thể nhanh chóng tăng cao tu vi. Hắn chợt nghĩ lại về những thứ mà hắn vừa gọi là ‘tạp chất’. Hắn cảm thấy những thứ đó không hẳn là hoàn toàn vô dụng chỉ là hắn không biết làm như thế nào thôi. Sau đó hắn bế quan phân tích cấu tạo của những tạp chất đó.
16 năm sau, đang trong quá trình bế quan phân tích, đột nhiên có một chấn động xảy ra ở Côn Luân sơn đánh gãy hắn. Hắn cảm thấy chấn động phát ra ở phía hang của Tiểu Bạch.
“Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ Tiểu Bạch đang chiến đấu với sinh vật gì sao. Mà rốt cuộc là loài sinh vật nào có khả năng đấu với nó vậy, âm thanh nãy giờ vẫn chưa dứt rất có khả năng là nó mạnh ngang Tiểu Bạch hoặc hơn. Phải biết Tiểu Bạch thực lực đã tương đương với luyện tạng cảnh a, không được phải chạy qua xem coi thứ đáng chết nào đánh gãy ta phân tích.” Quân Vô Tiếu nói say đó bay về phía Tiểu Bạch.
Tới hang của Tiểu Bạch, hắn kinh ngạc vô cùng, Tiểu Bạch đang chiến đấu với một đầu hung thú, toàn thân đen thui, còn tỏa ra một loại màu đen khí xung quanh cơ thể. Nhìn thế nào cũng không giống như thuộc về thế giới này sinh vật. Chợt hắn nhìn về phía bầu trời gần đó, có một khe hở màu đen tỏa ra hắc khí khá giống với đầu hung thú kia, hắn quan sát Tiểu Bạch chiến đấu một chút.
“Cũng có bị thương nhưng không đáng ngại, thực lực của nó ngang bằng với đầu kia hung thú, xem như ma luyện cũng tốt. Ta vẫn là trước tiên đi xem khe hở kia.” Quân Vô Tiếu nói sau đó bay về phía khe hở.
Tới gần khe hở, Quân Vô Tiếu đột nhiên lùi lại, mồ hôi lạnh chảy dài.
“Thật đáng sợ, mạnh, vô cùng mạnh. Trực giác cho ta biết chỉ cần ta bước vào khe hở sẽ chết ngay lập tức. Rột cuộc thì phía bên kia khe hở chưa thứ gì, làm sao lại đáng sợ như vậy.” Quân Vô TIếu nói.
Hắn nhìn về phía khe hở, cảm thấy bản thân mình quá yếu cũng không làm gì được vậy thì mặc kệ nó, trở về giúp Tiểu Bạch tiêu diệt đầu kia hung thú.
Ở phía Tiểu Bạch, trận chiến với đầu kia hung thú làm vô số cây cối xung quanh gãy nát, mặt đất cũng xuất hiện nhiều cái hố. Tiểu Bạch mặc dù cũng bị thương nhưng tình huống của đầu kia hung thú cũng chẳng khá hơn là bao.
“Tiểu Bạch, ta tới giúp ngươi đây.” Quân Vô Tiếu hét sau đó vận dụng khí tăng gấp đôi thực lực dồn hết sức đấm về phía đầu của hung thú.
Tiếng xương nứt vỡ vang lên, đầu kia hung thú bị đấm bay về phía vách đá làm vỡ vụng một mảng lớn, khỏi bụi mịt mù. Sau đó khói bụi tán đí, đầu hung thú chật vật đứng dậy.
Quân Vô Tiếu nhìn thấy đầu kia hung thú không chết cũng rất ngạc nhiên,
“Kháng đánh như vậy sao. Phải biết thực lực của ta so với lúc Luyện Tạng đỉnh phong mạnh hơn gấp 6 lần, thiêu đốt khí thì nó tăng lên thành 12 lần. Vậy mà một đấm toàn lực vào đầu không chết.” Quân Vô Tiếu suy nghĩ.
“Không sao, một đấm nữa nó chắc chắn phải chết.” Quân Vô Tiếu nói sau đó lao về phía hung thú đấm.
Lần này đầu của hung thú nổ tung, mất sạch sinh cơ. Sau khi quan sát đầu kia hung thú thi thể một lát,
“Sinh vật này cơ thể thật sự rất mạnh, mạnh hơn bất kì sinh vật nào mà ta từng biết đến. Có lẽ ngoài trừ thế giới này vẫn còn có thể giới bên ngoài.” Quân Vô Tiếu nói.
Sau khi đầu kia hung thú chết, khe hở cũng ngay lập tức đóng lại, nó như có sự liên kết giữa đầu hung thú và khe hở.
“Có thể phía bên kia sinh vật đưa nhưng thứ này hung thú tới thế giới này để lấy thứ gì đó, bất quá giờ ta quá yếu không cần quan tâm nhiều như vậy.” Quân Vô Tiếu thấy không quản nổi nên trực tiếp không quản nữa, nhìn thấy cơ thể của hung thú bất phàm, hắn bắt đầu lấy thi thể đi nghiên cứu.