Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1372 - Chương 1555: Một Gà Lên Không, Vạn Người Khai Thông (1

Chương 1555: Một gà lên không, vạn người khai thông (1 Chương 1555: Một gà lên không, vạn người khai thông (1Chương 1555: Một gà lên không, vạn người khai thông (1

Chương 1555: Một gà lên không, vạn người khai thông (1)

Bốn chữ lập công chuộc tội mà Hứa Thanh vừa thốt ra, trong đám gà con liền có vài chục con nhanh chóng vỗ cánh nhảy lên, phát ra âm thanh chim chíp mà khanh khách, trong ánh mắt lộ ra vô hạn khát vọng.

Bọn nó điên cuồng.

Thậm chí vì tranh đoạt cơ hội lần này, sau khi cùng nhau nhảy lên, còn xoay lại mổ đập lẫn nhau, làm cho trên đất bay ra đầy lông gà.

Hứa Thanh nhíu mày.

Những con gà con này lập tức từng con an tĩnh lại, mặc kệ lúc trước bọn họ có tu vi gì, nhưng bây giờ đều biết được tình cảnh của mình, vả lại hiểu rõ nơi này có bốn vị Uẩn Thần, càng là sau khi đoán ra địa vị của Hứa Thanh, bọn họ càng không dám chậm trễ chút nào.

Mặc dù cũng bi phẫn mãnh liệt, nhưng vì muốn sống nên chỉ có thể cúi đầu.

Mắt thấy bọn họ an tĩnh lại, Hứa Thanh giơ ngón tay lên điểm vài cái, từ bên trong hơn trăm con gà con ở nơi này, lựa chọn ra hơn ba mươi con.

"Trong các ngươi thì tốc độ của ai nhanh nhất?"

Hứa Thanh hỏi một câu.

Một con gà con trong đó lập tức chợt nhảy lên, âm thanh khanh khách hiện ra khát vọng.

Hứa Thanh gật đầu, lấy ra ngọc giản khống chế gà con Thế tử cho, bấm niệm pháp quyết chỉ một ngón tay, lập tức có một đạo bạch quang bay ra từ bên trong ngọc giản, bắn thẳng đến con gà con kia.

Trong nháy mắt tiếp theo, toàn thân con gà con này chấn động, hình thái cải biến, cũng không phải là hóa thành thân thể tu sĩ mà thân gà bành trướng trở nên to hơn, lớn đến mười trượng, đã trở thành một con gà lớn.

Tu vi cũng theo đó khôi phục, một cỗ chấn động Quy Hư nhị giai lập tức bộc phát ra từ trong cơ thể kia, càng có lực lượng Xích Mẫu tràn ngập, vị này... Chính là Thần sứ của Hồng Nguyệt Thần Điện.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra kỳ dị, bất quá nghĩ đến là do Ngũ nãi nãi nuôi dưỡng, cũng không thấy ngoài ý muốn nữa rồi, vì vậy thân thể nhoáng một cái, trực tiếp đứng trên lưng con gà lớn này.

"Các ngươi đi theo phía sau." Truyền ra lời nói về những con gà con khác được chọn, cởi bỏ một chút phong ấn cho riêng bọn họ, sau đó Hứa Thanh bình tĩnh truyền ra mệnh lệnh.

"Xuất phát!"

Con gà lớn Quy Hư nhị giai không dám phản kháng, cấm chế của Ngũ nãi nãi khiến cho gã chỉ cần nổi lên một tia phản ý, sẽ sống không bằng chết, vì vậy vội vàng gật đầu phóng ra, bay thẳng đến bầu trời.

Vâ phân những con gà con khác, giờ phút này từng con cũng đều nhanh chóng lao ra, bay theo phía sau.

Cứ như vậy một đám con gà con một đường bay nhanh, truyền ra tiếng thét chíp chíp bên trong gió lốc màu xám, bay về phía biên giới đại mạc, trông cũng có khí thế nhưng độc giả thử tưởng tượng sẽ rất dễ bật cười.

Mà thực tế là tốc độ của đàn gà cực nhanh, xuyên thẳng qua hư vô.

Chỉ mấy canh giờ, bọn họ liền từ Khổ Sinh sơn mạch bay đến biên giới đại mạc.

Rất xa, có thể nhìn thấy khu vực biên giới đại mạc, nơi đó được dựng lên rất nhiều nhà cát và lều trú đơn giản, đóng quân nơi đây đều là tu sĩ đại mạc, số lượng gần vạn, do Mặc Quy lão tổ cầm đầu.

Sau khi chú ý thấy một đám gà con kêu chíp chíp từ bầu trời bay tới, tu sĩ nơi đây đều ngạc nhiên, mà Mặc Quy lão tổ là người đầu tiên lao ra.

Lão quen biết những con gà con này, sau đó càng là nhìn thấy rõ thân ảnh Hứa Thanh ở trên không trung, nội tâm Mặc Quy lão tổ chấn động và thì thào.

"Là vị tiểu chủ nhân đói"

Tư cách tiểu nhị của tiệm thuốc, tự nhiên lão biết rõ địa vị của Hứa Thanh trong tiệm thuốc, cũng nhiều lần thấy Thế tử đích thân chỉ điểm và bồi dưỡng Hứa Thanh, cho nên lão hiểu rõ, vị chủ nhân của tiệm thuốc này có quan hệ sư đồ với Thế tử.

Cho nên lão vội vàng lớn tiếng mở miệng.

"Bái kiến thiếu chủ!"

Nói xong, Mặc Quy lão tổ chắp tay cúi đầu với không trung.

Hứa Thanh gật đầu, đồng dạng chắp tay đáp lễ.

"Gặp qua tiền bối."

Mặc dù thân phận của đối phương là tiểu nhị tiệm thuốc, nhưng mà Hứa Thanh biết được hết thảy đều là bởi vì Thế tử, cũng không phải do chính mình phát uy, vả lại so với những con gà con kia, Mặc Quy lão tổ này có thể được Thế tử buông tha và giao nhiệm vụ riêng, nghĩ đến cũng đúng là có chút nguyên do.

Đối mặt đáp lễ của Hứa Thanh, Mặc Quy lão tổ cảm khái trong lòng, ở trong tiệm thuốc lão có thể không biết xấu hổ, nhưng hôm nay nơi đây có nhiều người như vậy, phần lớn là người dưới trướng của mình, thật ra nội tâm lão cũng là muốn giữ tôn nghiêm.

Mà Hứa Thanh đáp lễ, cũng để cho nội tâm của lão rất thoải mái, cũng theo đó mà tự nhiên dâng lên một chút thân cận.

"Thiếu chủ, lần này mục đích của ngài tới đây là?"

"Thế tử lệnh ta tới đón một số tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện đang trên đường đến.

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, bên ngoài gió màu xám tro, thiên địa một mảnh huyết sắc, dường như bị máu tươi nhuộm đỏ, mà giờ phút này bên trong trời đất huyết sắc có rất nhiều điểm đen xuất hiện ở chân trời.

Nhanh chóng bay tới nơi đây.

Những chấm đen nhỏ xuất hiện ở ngoài chân trời đại mạc, là từng chiếc từng chiếc phi chu.

Đó chính là phương thế lực của Tứ điện chủ cùng với người dưới trướng, đang chạy khỏi truy sát của Hồng Nguyệt Thần Điện.

Khoảng ngàn chiếc phi chu, phần lớn đều bị tàn phá, so với hơn nửa tháng trước thì bây giờ tu sĩ trong đó càng thêm suy yếu, vẻ mỏi mệt cũng là như thế, thương thế bộc phát và đáy lòng lo lắng, khiến cho tất cả mọi người đã sức cùng lực kiệt.

Phía sau bọn họ, là hông mang đầy trời.

Mà Tứ điện chủ ở phía trước đội ngũ, sắc mặt của gã trắng bệch, thương thế nghiêm trọng, mà khí tức của những Quy Hư dưới trướng sau lưng cũng đều đến điểm giới hạn sinh mệnh.

"Tứ điện chủ, đây là một khỏa Giải Chú đan cuối cùng rồi, tuy rằng đan dược chỗ Đan Cửu đại sư cung cấp miễn phí, nhưng số lượng người cần quá nhiều mà số lượng đan dược lại có hạn. Thật đáng buồn và hổ thẹn vì rốt cuộc ta cũng không thể nào bằng Đan Cửu đại sư, dù hắn cho ta đan phương nhưng ta cũng không cách nào luyện chế ra được."

Sau lưng Tứ điện chủ, một tu sĩ trung niên tu vi Quy Hư nhất giai lấy ra một bình thuốc, đưa tới và khàn khàn mở miệng.

Tứ điện chủ nghe vậy, nhìn đan dược rồi truyền ra âm thanh trầm thấp.

"Thánh Lạc, ngươi đã cố gắng hết sức rồi."

"Các ngươi phân hóa chia nhỏ đan dược ra dùng đi, ta còn chịu được.' Tu sĩ trung niên có tu vi Quy Hư nhất giai đó, chính là Thánh Lạc đại sư.

Nghe lời nói của Tứ điện chủ, Thánh Lạc cúi đầu xuống.

Tứ điện chủ vỗ vỗ bờ vai của lão, ngẩng đầu nhìn qua đại mạc xa xa, nhìn gió bão màu xám tro che khuất bầu trời.

Bởi vì gió bão cách trở, gã không nhìn thấy đám người Hứa Thanh, trong tâm mắt là một mảnh bao la mờ mit vì vậy nhẹ giọng mở miệng.

"Đan Cửu đại sư chưa có phản hồi bất kỳ tin nhắn nào của ta, ta nghĩ hẳn là hắn không tiện để lộ thân phận, hy vọng hắn hết thảy vẫn mạnh khỏe. ... "

Thánh Lạc gật đầu, thần sắc lộ ra một chút phức tạp.

"Tứ điện chủ, có lời đồn nói Đan Cửu đại sư là ở ngay trong đại mạc phía trước, đại mạc là một phương Thánh địa, cũng thông qua Nghịch Nguyệt Điện truyền đến tin tức cho phép chúng ta bước vào trong, mà điểm tiến vào chính là trong chỗ này." "Bất quá sau lưng chúng ta.... . Thánh Lạc quay lại, nhìn qua phía sau.
Bình Luận (0)
Comment