Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1387 - Chuong 1570: Tinh Viem Thuong Than (2)

Chuong 1570: Tinh Viem thuong than (2) Chuong 1570: Tinh Viem thuong than (2)Chuong 1570: Tinh Viem thuong than (2)

Chuong 1570: Tinh Viem thuong than (2)

"Sao mà tính khí của tỷ tỷ vẫn nóng nảy như vậy chứ!"

Trong lúc bốn phía nơi này vặn vẹo, toàn bộ mơ hồ, một khắc khi ánh trăng sáng rực rỡ nhất, Ne Hồ Ly khẽ cười một tiếng, sau lưng xuất hiện nhật nguyệt tinh thân, hóa thành tinh không, mà trong tinh không, tất cả tinh quang hội tụ lại, tạo thành một đồ đẳng ngôi sao sáu cánh.

Đồ đẳng này vừa hiện, chấn động ở nơi đây lại càng mãnh liệt hơn, phảng phất như có hai cỗ lực lượng đang vô hình va chạm.

Cũng vào thời khắc này, áp lực bên phía Hứa Thanh cũng tiêu tán hơn phân nửa.

Mà loại va chạm này cũng không liên tục quá lâu, chỉ là nháy mắt liền riêng phần mình thu hồi, sau khi nơi đây lại khôi phục yên bình, bên trong cánh cửa ge lần đầu truyền xuất ra giọng nói.

Đó là giọng của một nữ tử, tràn đầy cảm giác chán ghét.

"Hồ ly lẳng lơ, nói chuyện cho đàng hoàng!"

Ne Hồ Ly không để ý bị dùng chữ Iang lơ chút nào, hình như đối với nàng mà nói, cái từ ngữ này đại biểu một loại khẳng định đối với mị lực của mình, vì vậy vẻ mặt lại càng tươi cười như hoa.

"Được thôi tỷ tỷ, nhưng mà tỷ tỷ ngươi ăn mảnh, điều này cũng không hay nha, đây chính là Xích Mẫu.... -

Nói tới Xích Mẫu, trong mắt Nê Hồ Ly cũng hiện lên một tia kiêng kị.

"Chỉ có một mình ngươi, cẩn thận chẳng những không có ăn được, thậm chí còn phải trả ra đại giới khó có thể thừa nhận, cho nên là tỷ tỷ... Chúng ta cùng nhau ăn thì thế nào?”

Bên trong cánh cửa gỗ truyền ra tiếng hừ lạnh, trong nháy mắt tiếp theo vết cào ở bên trên tựa như sống dậy vậy, tự động nhúc nhích rồi hội tụ cùng một chỗ, lại hợp thành một con mắt đang nhắm.

Sau đó chợt mở ra.

Vào thời khắc này dị chất bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn, cảm giác vặn vẹo cũng giống như thế, càng có âm thanh rù rì vang vọng khắp bát phương.

Đó là con mắt của Thần Linh.

Đồng tử màu vàng trong đó toát ra vẻ lạnh lùng, đồng thời cũng không hề ngó Nê Hồ Ly mà nhìn về phía Hứa Thanh.

Chỉ liếc mắt nhìn qua, tâm thần của Hứa Thanh liền chấn động mạnh, tất cả quyền hành trong cơ thể hắn nhao nhao bộc phát nhưng vẫn khó có thể hóa giải, thân hình rõ ràng bốc lên hắc khí, đó là biểu hiện bị dị chất xâm nhập.

Thời khắc này cảm giác nguy cơ sinh tử vô cùng mãnh liệt hiện lên.

Mỗi một tấc máu thịt trên toàn thân hắn tựa hồ đều đang thét lên, truyền ra điên cuồng run rẩy, đang bị ô nhiễm gây hư thối nghiêm trọng, dường như muốn tiêu tán.

Hứa Thanh không để ý tới, chỉ bảo trì thân hồn mình độc lập, giờ phút này ngón tay Thần Linh rốt cuộc không cách nào giả bộ ngủ say như chết nữa, sau khi mắng chửi một câu liền toàn lực bộc phát, gia trì hồi phục lại thân thể của mình. ...

Mắt thấy như thế, Hứa Thanh bình tâm, chắp tay cúi đầu vê con mắt trên cánh cửa.

"Bái kiến tiền bối!"

Con mắt Thần Linh trên cửa lộ ra một tia quang mang kỳ lạ.

"Ta nhớ ra ngươi, lần thứ nhất trước đó ngươi đã đi cùng với tên tiểu tặc đáng chết kia tới đây, lần này lại là đi cùng với hồ ly lẳng lơ này."

Không đợi Hứa Thanh mở miệng, Nê Hồ Ly liên tục bước nhẹ, sau một bước đã đứng ở chính giữa Hứa Thanh cùng con mắt trên cánh cửa, cản trở ánh mắt để hóa giải áp lực cho Hứa Thanh. Sau đó nàng với vẻ kiều mi quay lại, liếc mắt nhìn Hứa Thanh, nói tràn đầy triu mến.

"Đệ đệ đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây."

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn qua cửa gỗ, cười mỉm mở miệng.

"Tỷ tỷ, đây là muội phu của ngươi, ngươi không nên nghĩ đến nguyên dương của hắn, đó là của ta."

Con mắt Thần Linh trên cửa ngóng nhìn Nê Hồ Ly, sau một lúc lâu truyền tiếng ra hừ lạnh, cũng không có truyền ra lời nói mà con mắt chậm rãi khép kín, lại hóa thành vết cào.

Hiển nhiên vị Nguyệt Viêm thượng thân này đã lựa chọn ngầm đồng ý đối với đề nghị của Nê Hồ Ly.

"Đa tạ tỷ tỷ nha."

Nê Hồ Ly nở nụ cười như trăm hoa đua nở, xinh đẹp vô ngần, trên thực tế cho dù trên người nàng không có loại quyến rũ này thì bản thân nàng vẫn tuyệt sắc duy mỹ, mà có thêm quyến rũ thì càng khiến cho nàng giống như là vưu vật.

Giờ phút này trong khi tươi cười, Nê Hồ Ly giơ tay vung lên, hư vô bốn phía lập tức như bị áp súc, dưới tiếng ken két, một cánh cửa bùn lăng không dựng lên, sừng sững đứng bên cạnh cửa gỗ.

"Tỷ tỷ, ta đi trước nhá."

Nói xong, Nê Hồ Ly đi đến phía cảnh cửa bùn, lúc đến bên cạnh cửa thì nàng quay lại nhìn về phía Hứa Thanh, trừng mắt, đôi mắt đẹp như làn thu thuỷ lộ ra dụ dỗ.

"Đệ đệ thối, có muốn đi tới nhà ta ngồi chơi chút hay không?”

Hứa Thanh biểu cảm nghiêm túc, nhẹ nhàng nói cự tuyệt.

Tiếng cười vang vọng, Nê Hồ Ly đảo ánh mắt qua, giơ ngón tay lên chỉ về phía Hứa Thanh.

"Vậy ngươi phải đảm bảo thật chắc nguyên dương thuộc về tỷ tỷ này đấy, tỷ tỷ đi trước, đợi khi nào ăn cơm, nhớ gọi cho tỷ tỷ đấy." Nói xong Ne Hồ Ly liền vung bàn tay trắng như bạch ngọc về phía Hứa Thanh.

Một đám sương mù bao quanh một khối xương cốt màu bạc lập tức bay thẳng đến phía Hứa Thanh, không đợi Hứa Thanh chạm vào, đám sương mù này liền bao phủ toàn thân Hứa Thanh.

Trong nháy mắt tiếp theo, khung cảnh tựa như vật đổi sao dời, dường như thời gian đảo ngược, tất cả mọi thứ trong nhận thức Hứa Thanh đều ngược dòng mà đi, thân thể của hắn rời khỏi địa phương thượng thân này, đảo ngược lại con đường hư vô.

Trong chớp mắt lúc sương mù tan biến, thân ảnh Hứa Thanh thình lình xuất hiện ở trong sơn cốc kia.

Bầu trời vẫn đỏ thâm như trước, gió lạnh vẫn thổi qua từng trận như cũ.

Cỏ dại trong sơn cốc đong đưa, vang lên tiếng sào sạt, bốn phía không có một bóng người.

Hứa Thanh đứng ở nơi đó, giống như chưa từng bước lên điện thờ rồi đi đến lòng đất, sau lại tới địa phương thượng thân, tựa như tất cả đều chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Đáy lòng của hắn cũng khó tránh khỏi nổi lên cảm giác hoảng hốt, sau một lúc lâu mới cúi đầu, mở lòng bàn tay ra.

Trong lòng bàn tay của hắn có một khối xương cốt màu bạc.

Hắn nhớ kỹ, vào lần đầu tiên nhìn thấy Nê Hồ Ly, đối phương đã xuất ra vật phẩm như vậy, gọi là cốt đan Cổ Linh tộc, có trọng dụng đối với quá trình tu hành đột phá cảnh giới của Cổ Linh tộc.

Hồi lâu sau Hứa Thanh thở sâu, chắp tay cúi đầu vê phía chỗ sâu trong hạp cốc.

"Đa tạ tiền bối."
Bình Luận (0)
Comment