Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1388 - Chương 1571: Cố Nhân Từ Phong Hải Đến (1)

Chương 1571: Cố nhân từ Phong Hải đến (1) Chương 1571: Cố nhân từ Phong Hải đến (1)Chương 1571: Cố nhân từ Phong Hải đến (1)

Chương 1571: Cố nhân từ Phong Hải đến (1)

Lực lượng của Thần Linh, tất nhiên là phi phàm khó lường.

Chuyến đi lần này cùng với Nê Hồ Ly khiến cho Hứa Thanh cảm thụ càng lúc càng sâu sắc đối với điểm này, đồng thời hắn cũng lý giải càng sâu hơn đối với Thần Linh.

"Thần Linh, không có khái niệm thiện ác.

"Tất cả, đều dựa vào yêu thích."

Hứa Thanh thì thào, cẩn thận nhớ lại những vị Thần Linh mà mình chứng kiến cả đời, toàn bộ đều là như thế, không ngoài dự tính.

"Ví dụ như vấn đề ta suy nghĩ lúc này, trên thực tế cũng giống như là con kiến đang suy tư hành vi của ta vậy, đám Thần đó nghĩ gì hay làm gì, đều không thể phỏng đoán." "Chỉ có khi Thân Tính khống chế thú tính, một khắc nhân tính tiêu tán, mới có thể để cho ta có đủ phương thức tư duy tương tự cùng với đám Thân." Hứa Thanh ở trên không trung, đang bay nhanh về phía đại mạc, nhớ lại những gì trải qua lân này, nhịn không được quay đầu nhìn lại về hạp cốc nơi xa.

"Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc... “

Hứa Thanh trâm mặc rồi quay đầu bay tốc độ nhanh, lao đi trong thiên địa.

Thời gian nhoáng một cái, mấy ngày trôi qua.

Bão cát quét ngang trước mặt Hứa Thanh, gió màu xám ngăn cản hết thảy người bên ngoài bước vào, nhưng đối với tu sĩ đại mạc mà nói, cái này không sinh ra ảnh hưởng gì cả.

Mà không biết có phải Hứa Thanh bị ảo giác hay không, lần này trở về đi trong bão cát, hắn cảm giác mảnh phong bạo này hình như đối với bản thân hắn, có thêm càng nhiều điểm khác biệt. "Cái mảnh phong bạo này là tóc của Nguyệt Viêm thượng thần biến thành, mà ta lúc trước vừa mới gặp qua đối phương.....'

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu thân thể của hắn dừng lại trong gió lốc, thử nghiệm giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vung lên về phía trước.

"Tản ra”"

Phong bạo vẫn như bình thường, không có bất kỳ biến hóa nào.

Hứa Thanh lặng lẽ thu hồi bàn tay, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng sau khi hắn đi về phía trước không bao lâu, phong bạo chung quanh hắn đột nhiên chấn động, phân tán ra trước mặt hắn, lộ ra một cái khe hở thật lớn như một hạp cốc.

Phong bạo hai bên khe hở như là vách tường kết nối thiên địa, chỉ có 100 trượng trong khe hở là một mảnh trống trải.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, chắp tay về phía phong bạo, cấp tốc bay nhanh.

Không lâu về sau, hắn đã nhìn thấy Khổ Sinh sơn mạch ở xa xa.

Nhìn qua sơn mạch cùng thổ thành quen thuộc, đáy lòng Hứa Thanh cũng an ổn xuống, nhoáng một cái đã tan biến giữa không trung, lúc xuất hiện đã ở sau nhà tiệm thuốc, một khắc đi ra, Linh Nhi đang không tập trung tính toán nhanh chóng ngẩng đầu.

"Hứa Thanh ca cal"

Linh Nhi bay nhanh tới, quăng cuốn sổ tính vốn rất âu yếm ra, nàng chạy thẳng đến phía Hứa Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ, không nhìn ra chút dị thường nào ôm lấy Hứa Thanh.

"Hứa Thanh ca ca, ngươi đi làm gì thế, tại sao lần này không có nói với ta một tiếng, làm ta rất lo lắng đấy.... “

Linh Nhi tựa đầu vào trong ngực Hứa Thanh, trong miệng nói như vậy, nhưng cái mũi lại âm thâm ngửi ngửi vài cái, giống như đang điều tra.

Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu cũng nhanh chóng quét mắt tới, một bộ dạng đứng xem náo nhiệt.

U Tinh chỗ đó vừa nấu nước vừa hừ lạnh.

"Nam nhân, ha ha.

Hứa Thanh nhìn Thế tử uống trà.

Thế tử điềm nhiên như không có việc gì.

Nhưng Hứa Thanh hiểu rõ, nhất định là Thế tử nói cho Linh Nhi biết việc mình đi tìm Nê Hồ Ly.

Bất quá Hứa Thanh cũng không để ý tới việc ấy, hắn giơ tay lên lấy ra một túi trữ vật, đưa cho Linh Nhi.

"Ta đi tìm cái tượng đất mà chúng ta trông thấy lần trước, xử lý một chút việc của đại sư huynh, mặt khác lấy vật này tới cho ngươi."

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

Linh Nhi theo bản năng tiếp nhận, vẻ mặt hồ nghi, sau khi mở ra thì ánh mắt chợt sáng ngời.

"Cổ Linh cốt đan!"

Hứa Thanh nở nụ cười, vuốt vuốt đầu Linh Nhi.

"Nhanh di tu hành di vật này có trợ giúp không nhỏ đối với quá trình đột phá cảnh giới của ngươi."

"Cảm ơn Hứa Thanh ca ca, Hứa Thanh ca ca thật tốt." Linh Nhi vô cùng vui vẻ, đáy lòng rất vui thích, nàng cảm thấy Hứa Thanh ca ca đúng là đối xử với mình tốt nhất rồi, nguyên lai lần này đi ra ngoài là vì giúp mình lấy cái bảo vật này.

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy hành vi hoài nghi vừa rồi của mình có chút không tốt, vì vậy trong lòng dâng lên một chút áy náy, lập tức vội vàng mở miệng.

"Hứa Thanh ca ca, ta đã rất lâu không thể hiện tài nấu nướng của mình rồi, hôm nay ta đi làm cho ngươi vài món ăn nhé."

Hứa Thanh vốn muốn cự tuyệt, nhưng sau khi đưa mắt nhìn Thế tử liền cười gật đầu một cái.

Linh Nhi càng vui vẻ hơn, cầm lấy cốt đan chạy đến nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị nấu đồ ăn.

Hứa Thanh thì ngồi ở trước mặt Thế tu nhẹ giọng mở miệng.

"Tiên bối, vị Thần đó là Tinh Viêm thượng thân của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc."

Thế tử nghe vậy khẽ gật đầu, đặt chén trà xuống.

"Mục đích của Thần là?"

"Tương tự như Viêm Nguyệt thượng thần, vả lại ở địa phương Trảm Thần Đài cũng đã có thêm một cánh cửa bùn." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Ánh mắt Thế tử ngưng tụ, sau khi suy nghĩ một chút thì trên mặt liền nở ra nụ cười.

"Rất thú vị, bên trong Tế Nguyệt đại vực này, vô số đầu mối đều bị một tiểu tử... Đốt lên, đại sư huynh của ngươi không đơn giản, nhưng ngươi lại càng không đơn giản."

"Đều là sư tôn của ta an bài" Hứa Thanh lắc đầu, vẻ mặt hiện ra tưởng niệm.

Thế tử do dự, nguyên bản dựa theo tin tức mà lão hiểu rõ, lão một mực không tin sự tình về sư tôn mà Hứa Thanh nói, nhưng một phương diện ngộ tính của Hứa Thanh khiến cho lão đã có đồng cảm cùng với sư tôn đối phương, dưới sự cảm động lây, lại nhìn tới sự tình mà hai người đệ tử này của đối phương làm ra.

Tất cả mọi thứ, khiến cho lão cũng nhịn không được có thêm càng nhiều suy đoán đối với sư tôn của Hứa Thanh, cũng không tốt tùy tiện định nghĩa hay phán đoán.

Cùng lúc đó, phía phòng bếp truyền đến âm thanh xào rau, từng luông hương vị phiêu tán ra tới, cái mũi đứng thẳng của Ninh Viêm bỗng nhúc nhích, ánh mắt sáng lên. Ngô Kiếm Vu ngoài cửa cũng là thở sâu một hơi, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Dung đùng lốp bốp tam thước lưu, bát trân ngọc thực ai tới van cầu!"
Bình Luận (0)
Comment