Chương 1572: Cố nhân từ Phong Hải đến (2)
Chương 1572: Cố nhân từ Phong Hải đến (2)Chương 1572: Cố nhân từ Phong Hải đến (2)
Chương 1572: Cố nhân từ Phong Hải đến (2)
Ngay cả Thế tử cũng đêu đưa mắt nhìn về phía phòng bếp, khẽ gật đầu.
"Không ngờ tiểu nha đầu này nấu ăn còn có tay nghề như vậy."
"Đúng rồi, qua mấy ngày nữa lão phu cũng phải đi ra ngoài một chuyến, lần này ngươi trở về coi như kịp thời, còn nữa, đưa ngọc giản khống chế đám gà con lần trước cho ta một chút."
Hứa Thanh nghe vậy, nhẹ gật đầu với thái độ rất nghiêm túc, sau đó đưa ngọc giản khống chế đám gà con cho Thế tử.
Thế tử tiếp nhận, quẹt một cái ở bên trên, lại trả lại cho Hứa Thanh.
"Ngọc giản này ngoại trừ có thể khống chế đám gà con ở hậu viện, còn có cấm chế của Mặc Quy cùng với U Tinh, ngươi cân nhắc nắm chắc." U Tinh bên cạnh nghe vậy, mặt đen lại không nói lời nào. Hứa Thanh cầm lấy ngọc giản cất kỹ, hắn biết rõ đây là Thế tử không yên tâm an nguy của tiệm thuốc trong khoảng thời gian rời đi, cho nên đã lưu lại chuẩn bị ở sau.
Đã có ngọc giản này, trên cơ bản có thể bảo đảm tiệm thuốc trong khoảng thời gian này không có gì đáng ngại.
"Tiền bối, lần này xuất hành là có liên quan cùng với Cửu gia gia?" Hứa Thanh suy nghĩ một chút, hỏi một câu.
Thế tử gật đầu.
"Đã không sai biệt lắm có thể cởi bỏ phong ấn giúp y rồi, lần này ngươi không cần tham dự, chúng ta tự mình có thể giải quyết."
Đang nói, Linh Nhi liên hào hứng bừng bừng bưng hai món đồ ăn từ trong phòng bếp bước ra, đặt ở trên bàn sau đó lại chạy vào phòng bếp, tới tới lui lui mấy lần, đi làm tận tám món ăn.
Mà trù nghệ của Linh Nhi rõ ràng đã có tiến bộ, thoạt nhìn màu sắc và hương vị của tám món đều rất đầy đủ, Hứa Thanh cũng có chút kinh ngạc.
"Thế tử gia gia, Hứa Thanh ca ca, U Tinh tỷ tỷ, các ngươi mau tới nếm thử." Bận rộn xong, Linh Nhi vẻ chờ mong đứng ở một bên, gọi mọi người tới.
Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu không mời mà vẫn tới, ngồi ở một bên, U Tinh cũng thả việc trong tay xuống, đưa mắt nhìn thức ăn, gật đầu cười.
Thế tử cũng tương tự chờ mong, kẹp lên một món để vào trong miệng, ánh mắt chậm rãi híp lên, sau đó liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, nhẹ gật đầu.
"Không tệ."
U Tinh cùng đám người Ninh Viêm cũng đều nhanh chóng gấp lên, riêng phần mình cho vào miệng, sau đó Ngô Kiếm Vu thì trợn mắt thật to, sắc mặt của Ninh Viêm đỏ lên, U Tinh trầm mặc, toàn bộ đều nhìn về phía Hứa Thanh.
Vào lúc Linh Nhi có chút khẩn trương, Hứa Thanh cũng ăn vài miếng, thần sắc như thường truyền ra lời nói.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Ninh Viêm dùng sức nuốt xuống, nặn ra nụ cười.
"Ăn ngonl"
Ngô Kiếm Vu theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn Hứa Thanh một chút, lại nhìn Thế tử một cái, vẫn là gắp thêm một chút đồ ăn, về phần U Tinh thì ả lặng lẽ ăn từ từ.
Cứ như vậy, một bàn thức ăn rất nhanh đã được mọi người ăn không còn một mảnh, khiến cho đáy lòng Linh Nhi vô cùng thỏa mãn, nàng cảm thấy tài nấu nướng của mình đã phóng đại, thiên phú trù nghệ rõ ràng đã vượt qua tu hành.
"Về sau có thể mở một tiệm cơm rồi!"
Trong đầu Linh Nhi mặc sức bay lên tưởng tượng...
Thời gian trôi qua, ba ngày qua đi.
Thế tử đã rời đi, mà một ngày trước khi lão rời đi, Thiên Nam Tử của Nghịch Nguyệt Điện cũng tới từ biệt.
Chiến tranh bên ngoài đã đến trình độ cực kỳ gay cấn, nhiều thế lực của Nghịch Nguyệt Điện liên tiếp bại lui, trong đó đại quân của Nhị điện chủ càng là lâm vào tràn đầy nguy cơ, thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Việc này khiến cho Tứ điện chủ Thiên Nam Tử chuẩn bị dẫn người ra ngoài tiếp viện Nhị điện chủ.
Dù là ở trong Khổ Sinh sơn mạch tương đối an toàn, nhưng Thiên Nam Tử không cách nào ngôi im nhìn bên ngoài thê thảm cả.
"Ta là Tứ điện chủ của Nghịch Nguyệt Điện, ta có tín điều cùng trách nhiệm của ta, đó là phản kháng Hồng Nguyệt, thủ hộ gia viên, việc này dù không thể nhưng ta cũng không muốn tránh né."
"Vào thời điểm này luôn phải có người đứng ra... Mà bộ xương già của ta, có chết cũng không có gì đáng tiếc." "Nếu ta không về được, ta sẽ toái diệt linh hôn, cộng tôn cùng với Nghịch Nguyệt Điện!"
Lúc Thiên Nam Tử nói ra lời đó, trong thân sắc mang theo kiên quyết, trên khuôn mặt tang thương cũng lộ ra sự thản nhiên đối với tử vong.
Sau khi từ biệt, Hứa Thanh ngóng nhìn bóng lưng rời đi của lão, trong lúc mơ hồ, thân ảnh của lão cung chủ Chấp Kiếm Cung lần nữa hiện ra trong lòng hắn.
"Bọn họ, đều là cùng một loại người."
Hồng Nguyệt cũng càng tới gân hơn rồi.
Màu sắc của bâu trời càng ngày càng đậm hơn, toàn bộ Tế Nguyệt đại vực đều là một màu huyết sắc đậm.
Nhất là tới gần bên cạnh bờ Tự Âm trường hà, chỗ đó càng là như vậy, thả mắt nhìn đi, trường hà vốn đã là huyết sắc, bây giờ lại càng đỏ đến cực hạn, mùi máu tươi và vị hư thối nông nặc đến tận cùng. Mà trong khoảng thời gian này, hầu như sẽ rất ít xuất hiện con thuyền tới từ ngoại vực, dẫu sao tu sĩ thương buôn bên ngoài tới đây cũng đều hiểu rõ, cái khu vườn chăn nuôi Tế Nguyệt này, sắp bị Thần Linh thu hoạch.
Nhưng giờ phút này, trên trường hà đầy gợn sóng cuộn trào, có một con thuyền rách nát dân dần xuất hiện ở xa xa, phương hướng nó đi đến, chính là từ phía đại vực Thánh Lan tộc.
Không lâu sau con thuyền đó càng lúc càng rõ ràng, có thể nhìn thấy được ở bên trên có rất nhiều chỗ chắp vá kết nối đóng tạm, hình như tùy thời có thể tan vỡ, đang lướt nhanh tới bên cạnh bờ, một đường phá vỡ mặt sông, lung la lung lay và rốt cuộc đã cập bờ.
Một thân ảnh nhanh chóng lao ra từ trong, một khắc bước lên bờ sông huyết sắc, con thuyên kia liên không cách nào chống đỡ nữa, ầm ầm sụp xuống, chìm nghỉm dưới nước sông, thân ảnh ấy quay đầu đưa mắt nhìn, thở dài một hơi sau đó hung hăng dậm chân một cái.
"Tiểu tặc, bắt cóc Linh Nhi nhà ta thời gian dài như vậy cũng không trở lại, thì ra là ở cái địa phương cứt chim cũng không có này!"
"Linh Nhi nhà ta nhất định ăn không no ngủ không ngon, đói khổ lạnh lẽo, mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng cùng hắn, thời khắc đều gặp phải nguy cơ sinh tử, nói không chừng bây giờ còn đang bị người ta đuổi giết, ngay cả người bảo hộ bên người cũng không có, kêu trời trời không biết, kêu đất đất bó tay."
"Cái tên Hứa tiểu tặc da dầu má phấn kia, nhìn qua liền biết không đáng tin cậy!
"Tiểu tặc ngươi chờ đó cho ta, lão tử sẽ đi tìm ngươi!"
Ánh mặt trời màu đỏ chiếu vào trên người thân ảnh ấy, hiển lộ ra vẻ tang thương, người này chính là lão đầu khách sạn đường Bản Tuyền thời còn ở Thất Huyết Đồng. Sau khi thâm mắng một hồi, lão đầu hiện ra vẻ mặt mỏi mệt, ngẩng đầu nhìn qua thiên địa xa xa, thở dài một tiếng.
"Một vực lớn như vậy, ta phải đi đâu tìm đây!"