Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1403 - Chương 1586: Chủ Nhân Của Nghịch Nguyệt Điện (2)

Chương 1586: Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện (2) Chương 1586: Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện (2)Chương 1586: Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện (2)

Chuong 1586: Chu nhan cua Nghich Nguyet Dien (2)

Giờ phút này ở trong bọn họ, những người tùy tùng của Đan Cửu đại sư cũng đều hiện ra vẻ đắng chát, càng có cảm giác tín ngưỡng sắp tan vỡ.

Bọn ho. . . . . Cuối cùng không có tìm được Đan Cửu, mà bây giờ toàn bộ đại mạc đã trở thành biển máu, Khổ Sinh sơn mạch cũng sắp tan vỡ, từ ý nào đó mà nói, Đan Cửu mà bọn họ đi theo, hoặc là đã tử vong, hoặc chính là không có ở trong nơi đây.

"Hy vọng đại sư không có ở trong nơi này... -" Vị tùy tùng đứng đầu, cũng là vị nữ tử phóng khoáng kia, than nhẹ một tiếng.

Trong đám người, còn có một khu vực nhỏ, đám người Linh Nhi cùng Ninh Viêm đang đứng ở đó.

Đám cà con cùng với U Tinh, còn có cả Mặc Quy lão tổ đều ở bốn phía, mà tiệm thuốc. . . Sớm đã bị tấm da phàm trân kia thôn phe.

"Hứa Thanh ca ca... Ngươi đang ở đâu. ..." Thân thể Linh Nhi có chút run rẩy và sắc mặt trắng bệch, nàng thì thào trong đáy lòng.

Ninh Viêm trầm mặc còn Ngô Kiếm Vu hoảng sợ, mỗi một lần màn trời nhúc nhích, đối với tất cả mọi người ở nơi này mà nói, đều là một lần tim đập nhanh.

Mà giờ khắc này bát phương nổ vang, tấm da phàm trần lột lần nữa co rút lại, những ngọn núi đá tan biến, hóa thành từng mảnh khu vực bị cắn nuốt, phạm vi tổng thể lại bị rút nhỏ hơn.

Nhưng phản kháng, cũng không bởi vì không có hiệu quả mà đình chỉ lại.

Tứ điện chủ bay ra oanh kích tới bầu trời, tu sĩ bên trong hễ là người còn có dư lực, cũng đều nghiến răng bay lên trên không, toàn lực ra tay.

Dù là không thể rung chuyển, nhưng ở thời điểm này bọn họ vẫn còn muốn đối kháng như trước.

Thậm chí một chút tu sĩ sắp dị hoá cũng không lựa chọn để cho chiến hữu kết thúc giúp mình, bọn họ cười thảm một tiếng, bay thẳng đến tấm da người trên bầu trời rồi tự bạo.

Âm thanh oanh oanh truyền ra, hiện ra tràng cảnh vô cùng vô cùng thê thảm.

Mà tấm da người vẫn đang tiếp tục co rút lại, mưa máu càng lớn hơn, che mất thêm càng nhiều phạm vi hơn nữa.

Về phần gió máu xám tro ngăn cản tấm da phàm trần của Xích Mẫu, cũng đã bị thôn phệ không còn thừa mấy, không truyền ra tiếng gió nức nở nghẹn ngào nữa, chỉ có thể rải rác thổi tới thổi đi, trong mảnh trời đất bị bao phủ này, chỉ có tiếng cắn nuốt đáng sợ đến từ tấm da Xích Mẫu không ngừng vang vọng.

Thời gian ... đang trôi qua trong tuyệt vọng.

Phạm vi Khổ Sinh sơn mạch càng lúc càng nhỏ, vào lúc chỉ còn lại một thành khu vực, tấm da phàm trần đột nhiên nhúc nhích nhanh hơn, thậm chí trên trời màn cũng lần lượt xuất hiện từng cái miệng lớn, chảy ra càng nhiêu nước bọt màu máu, cảm giác đói khát cũng trở nên mãnh liệt hơn.

Theo chúng nó cùng nhau xuất hiện, những người bên trong cũng càng tuyệt vọng thảm hơn.

"Sắp kết thúc.' Tứ điện chủ phun ra máu tươi, cười thảm một tiếng, lão nhìn qua tu sĩ dưới trướng bốn phía, chắp tay cúi đầu.

"Các đạo hữu, nếu như còn có đời sau... Ta vẫn sẽ đi con đường này như trước!"

"Thần Linh không phải là vĩnh hằng!"

Tứ điện chủ gâm nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra kiên định.

"Hy vọng từ xưa tới nay vẫn trường tôn!"

Tu sĩ còn sót lại nơi đây, từng người vùng vẫy phát ra tiếng hò hét cuối cùng của sinh mệnh, giống như muốn từ một câu nói đó hoàn toàn bạo phát một cỗ cố chấp cùng tiếc nuối trong kiếp này ra ngoài.

Âm thanh vang vọng truyền khắp bát phương, lúc này tấm da Xích Mẫu chợt co rút lại, mắt thấy sẽ thôn phệ nốt một thành khu vực cuối cùng này vào bên trong.

Nhưng vào lúc này, dị biến đột nhiên xuất hiện!

Một đạo ánh sáng trống rỗng xuất hiện trong trời đất bị tấm da phàm trần của Xích Mẫu bao phủi

Nó lập lòe mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, đột nhiên hiện ra, đột nhiên bộc phát.

Đó là ánh sáng màu vàng, sau khi nó xuất hiện ở không trung, liền cấp tốc khuếch tán ra phía ngoài, trong chớp mắt tựu thật giống như hóa thành mặt trời, khiến tia sáng bao phủ toàn bộ khu vực nơi đây.

Sau khi mây máu đụng chạm cùng ánh sáng, liền nổ vang cuốn ngược lại.

Biển máu trên mặt đất trực tiếp sôi trào, như bị đuổi tản ra, không ngừng cuộn trào.

Mà tấm da phàm trần đang co rút cũng trong thời khắc này bị ngăn cản lại, ánh sáng vô hình này đã hóa thành sức chống đỡ hữu hình, khiến cho sự co rút của tấm da phải dừng lại.

Tâm thần của toàn bộ tu sĩ nơi đây chấn động, Tứ điện chủ theo bản năng nhìn qua, đám người Ninh Viêm cũng giống như thế, nhất là Linh Nhi, nàng lộ ra thân sắc phấn khởi, trực giác của nàng tự nói với mình, Hứa Thanh ca ca, sắp đến.

Dưới vạn chúng nhìn chăm chú, bên trong đạo ánh sáng này, thình lình xuất hiện một cánh cửa đồng xanh.

Cánh cửa này cực lớn, đội trời đạp đất, một khắc phủ xuống, từng trận chấn động am ầm khuếch tán từ bên trong như bài sơn đảo hải, ảnh hướng đến bát phương.

Tấm da phàm trần của Xích Mẫu truyền ra tiếng gào thét, đại địa chấn động, biển máu bên ngoài cũng dấy lên sóng lớn.

Tâm thần của tất cả tu sĩ Hồng Nguyệt Thần Điện đều chấn động, vị Điện hoàng kia càng là chợt quay đầu, không hề ngóng nhìn vê nơi xa xăm chờ đợi thân ảnh Thế tử nữa, mà nhìn tới tấm da phàm trần, thân sắc biến đổi.

"Khí tức này!"

Cùng nhau biến hóa, còn có tất cả tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện bên trong Khổ Sinh sơn mạch, vào thời khắc này nội tâm của bọn họ đều dâng lên vô tận gợn sóng, từng con mắt trợn to, cộng chấn đến từ thân thể cùng với linh hồn khiến cho bọn họ lập tức liền nhận ra cánh cửa đó.

"Đây là... "Cánh cửa của cung điện chí cao!"

"Cánh cửa đại điện cao nhất trong Nghịch Nguyệt Điện, thế mà lại xuất hiện ở nơi đây!"

"Nghịch Nguyệt Điện không phải đã bị phong ấn rồi sao?"

"Chẳng lẽ.... “

Trong lúc tiếng hô hấp và âm thanh xôn xao, giọng nói kinh hô truyền khắp bát phương, cánh cửa thanh đồng cực lớn sừng sững trên không trung, cản trở tấm da phàm trần của Xích Mẫu co rút lại, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt... Nó, chậm rãi được mở từ trong ra ngoài!

Từng trận âm thanh lẩm bẩm như là Thần Linh vang vọng ra từ bên trong cánh cửa, quét ngang về bốn phía, trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.

Mà ánh mắt chúng sinh nơi đây, trong kích động cùng không cách nào tin, tất cả đều nhìn thấy. .... Từ trong cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, trong vô tận tia sáng lập lòe, xuất hiện hai thân anh. . .

"Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện!" Tứ điện chủ chỗ đó toàn thân chấn động, la lên thất thanh.

Giọng nói này như là thiên lôi, nổ vang trong tâm thần rất nhiều người ở chỗ này.

Giờ khắc này, toàn bộ Tế Nguyệt đại vực cũng xuất hiện rung động lắc lư, một cỗ cảm giác khôi phục từ trên bùn đất, từ trên sơn mạch, từ trên vạn vật chúng sinh, oanh oanh bộc phát!
Bình Luận (0)
Comment