Chương 1585: Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện (1)
Chương 1585: Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện (1)Chương 1585: Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện (1)
Chuong 1585: Chu nhan cua Nghich Nguyet Dien (1)
Hứa Thanh nghe vậy liền sững sờ, hắn hồ nghỉ nhìn tới cánh cửa của cung điện, lại nhìn về phía tiểu đồ đằng do đội trưởng biến thành, ký ức cuối cùng trong đầu là hắn cùng với đội trưởng đã thành công thôn phệ hư ảnh Xích Mẫu.
"Sau khi thôn phệ xong, tại sao ta lại có cảm giác như tu hành ý cảnh quên lãng?”
Hứa Thanh nheo mắt lại, cảm thụ thân thể của mình, phát hiện hết thảy không có gì đáng ngại.
"Chẳng lẽ... " Trong lúc Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, tiểu đồ đằng trên cửa chính truyền ra giọng nói không thể tưởng tượng nổi của đội trưởng.
"Không đúng tiểu Thanh, ta nhất định là đã quên mất một chút ký ức, ta bị ảnh hưởng rồi, tình huống này là như thế nào, không được, ta phải suy nghĩ thật kỹ lại một chút, điều này thật là đáng sợ."
Đội trưởng kinh hô.
"Đại sư huynh, đừng suy nghĩ” Hứa Thanh đứng lên, đi đến phía cánh cửa, hắn muốn tranh thủ đẩy cánh cửa đó ra.
Nhưng vào lúc Hứa Thanh tới gần cánh cửa, tiểu đồ đằng do đội trưởng biến thành đột nhiên tuôn ra ánh sáng màu lam, trong đó vang vọng vô số tiếng gầm nhẹ, âm thanh chấn động thần hồn.
Sau một cái chớp mắt, một mảnh ánh sáng màu đỏ trống rỗng xuất hiện trên tiểu đồ đằng đội trưởng, cấp tốc lan tràn và bắt đầu hóa giấy.
"Ta ta ta, ta nhớ ra rồi, ta trúng nguyên rủa của Xích Mẫu, ta không nên nhớ tới, cái này không có gì sai cả, tiểu Thanh, mau mau, nhanh để cho ta quên đi!"
Đội trưởng sững sờ, sau đó lập tức sốt ruột, giọng nói mang theo vô tận hối hận, mà ánh mắt Hứa Thanh cũng là ngưng tụ, trong đầu truyền đến từng trận âm thanh ken két, thân sắc biến hóa, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, lần nữa triển khai ý cảnh quên lãng.
Hơn 10 hơi thở sau, Hứa Thanh mở mắt, lại lộ ra mờ mịt.
Trên cửa chính, đội trưởng biến thành tiểu đồ đằng cũng chớp chớp hai mắt.
"Hả? Tại sao ta lại cảm giác như đã quên mất chuyện gì, thú vi. . . . . Chờ ta suy nghĩ thật kỹ, ta nhất định có thể nhớ tới đã xảy ra cái gì."
Hứa Thanh tram ngâm, nhìn khắp nơi một chút, bỗng nhiên mở miệng.
“Đại sư huynh, việc này không đúng, ta hẳn là đã triển khai ý cảnh quên lãng, nhưng tuyệt sẽ không đột nhiên triển khai, nhất định có nguyên nhân."
"Ta hẳn là muốn để cho chúng ta quên đi một ít chuyện, mà những chuyện đó một khi nhớ tới, sẽ có thứ rất đáng sợ xảy đến."
"Cho nên, ta đề nghị ngươi không nên đi nhớ lại." Hứa Thanh nói xong, đứng dậy giơ tay lên đặt vào trên cửa chính.
"Đại sư huynh, chúng ta cùng nhau đẩy ra cánh cửa này!"
Đội trưởng trong tiểu đồ đằng trên cửa chính hồ nghi, sau khi suy nghĩ một chút liên đồng ý với đáp án của Hứa Thanh, mặc dù đáy lòng vẫn rất hiếu kỳ chuyện gì đã xảy ra, nhưng y vẫn là lựa chọn đè xuống.
"Mà thôi mà thôi, về sau lại nghĩ vậy, trước cứ mở cửa, trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt cái đất"
Đội trưởng thở sâu, tiểu đồ đằng tràn ra tia sáng lập lòe, phối hợp cùng Hứa Thanh, hai người đồng thời bộc phát, thúc đẩy cánh cửa cung điện cao nhất trong một kỷ nguyên chưa bao giờ được mở ra của Nghịch Nguyệt Điện!
Chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện, sẽ xuất hiện.
Cùng lúc đó, nguy cơ bên phía Khổ Sinh sơn mạch cũng đã đến thời khắc mấu chốt, theo tấm da pham trần của Xích Mẫu phủ xuống, sơn mạch trên đảo hoang trong biển máu đã bị tấm da phàm trần bao trùm.
Mỗi một lần tấm da nhúc nhích, sẽ đều co rút vào phía trong một chút, hết thảy núi đá, cỏ cây, vạn vật, thậm chí là chúng sinh, chỉ cần bị nó đụng chạm vào, đều sẽ trở thành một bộ phận của tấm da người, bị nó cắn nuốt.
Dưới sự thôn phệ của nó, Khổ Sinh sơn mạch to lớn đã biến mất gần như bảy thành khu vực.
Mà một màn này, vẫn còn đang tiếp tục.
Trên biển máu, tu sĩ Hồng Nguyệt cuồng nhiệt cúng bái, Điện hoàng của Hồng Nguyệt Thân Điện mặt không cảm xúc, cũng không hề ngóng nhìn phía dưới mà nhìn tới xa xa.
Trọng điểm chú ý của lão cũng không phải là ở nơi đây.
"Thế tử, các ngươi vẫn còn không xuất hiện sao?”
Điện hoàng lẩm bẩm trong lòng, bọn họ bao vây nơi đây, chậm rãi thôn phệ gạt bỏ Khổ Sinh sơn mạch, tất cả thứ này chỉ là bố trí vì đạt được mục đích mà thôi, lão muốn dùng cách này để dụ dỗ, bức bách đám người Thế tử xuất hiện.
Bọn họ, mới là trọng điểm quan tâm của lão.
Nói cách khác, chỉ là một cái Khổ Sinh sơn mạch nhỏ nhoi, làm sao cần lão đích thân đến chứ, còn triển khai cả nội tình của Hồng Nguyệt.
"Còn không xuất hiện, nơi đây sẽ trở thành thức ăn của chủ thượng ta."
Điện hoàng cười lạnh, cảm giác dò xét khắp bát phương.
Mà giờ khắc này, bên trong tấm da phàm trần của Xích Mẫu bao phủ, trong ba thành khu vực còn dư lại của Khổ Sinh sơn mạch, toàn bộ tu sĩ đã hội tụ lại ở nơi đây.
Tuyệt vọng, mỏi mệt, mờ mịt, bất đắc dĩ... Đủ loại cảm xúc mặt trái hiện lên vô cùng rõ ràng trên người những tu sĩ ở trong nơi này.
Bọn họ quần áo tả tơi, trên mặt tràn đầy tiều tụy, rất nhiều người đã tiêu hao hết toàn bộ tu vi, giờ phút này vô cùng suy yếu, chỉ có thể chờ đợi tử vong ập đến.
Hết thảy cố gắng đều không bất cứ tác dụng gì, đối mặt với tấm da phàm trân của Xích Mẫu, coi như là Tứ điện chủ cũng đều không thể đối kháng chút xíu nào.
Bọn họ đã cố gắng hết sức, cũng đã toàn lực bộc phát tấn công mảnh da bao phủ chung quanh này, nhưng tất cả pháp thuật cùng thần thông đánh tới cũng đều như ném trâu vào biển vậy, không nhấc lên nổi nửa điểm gợn sóng.
Phàm tục đối mặt với Thần Linh, căn bản là không thể chống cự.
Thả mắt nhìn đi, chung quanh không ngừng có mây máu lan tỏa, đại địa cũng đều bi dìm ngập, tựa như đã trở thành sông máu, mọi người chỉ có thể tận khả năng đứng ở nơi cao hơn, kéo dài hơi tàn.
Mà dị chất cũng càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí đã có không ít tu sĩ bắt đầu dị hoá, trong cơn thống khổ kêu rên, chiến hữu bên người chỉ có thể lặng lẽ kết thúc cho bọn họ, đây là cách duy nhất để cho họ có thể giảm bớt thống khổ.
Tứ điện chủ đắng chát nhìn qua hết thảy, nhắm hai mắt lại, cái loại cảm giác vùng vẫy nhưng không có bất cứ tác dụng gì này, khiến cho sự kiên định trong đáy lòng của lão cũng đều rơi xuống vực sâu.
Thánh Lạc đại sư đi theo phía sau lão cũng lộ ra sắc mặt trắng bệch, nhìn qua tu sĩ khắp bốn phía thống khổ, nghe vô số tiếng kêu rên của bọn họ, gã cũng bất lực.
Đan dược, căn bản cũng không đủ để mọi người sử dụng.