Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1415 - Chương 1598: Ta Không Có Tư Cách?! (1)

Chương 1598: Ta không có tư cách?! (1) Chương 1598: Ta không có tư cách?! (1)Chương 1598: Ta không có tư cách?! (1)

Chuong 1598: Ta khong co tu cách?! (1)

Khổ Sinh sơn mạch, chiến trường nơi đây vô cùng thê thảm, mỗi một thời khắc đều có tử vong phủ xuống, huyết hải trên mặt đất đã héo khô, tàn phá hình thành một cái hố sâu thật lớn.

Thiên hỏa bao phủ, khuếch tán khắp nơi.

Dưới Vực Bảo gia trì, chiến lực của những pho tượng thân đến từ Nghịch Nguyệt Điện cực kỳ kinh người.

Cho dù tử vong, nhưng trong nháy mắt tiếp sau, theo Nghịch Nguyệt Điện chấn động, từ trong miếu thờ bên trong mặt gương, những tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện tử vong lại lân nữa đi ra, nhảy vào chiến trường tiếp tục chém giết.

Kể từ đó, coi như là tu sĩ Hồng Nguyệt triển khai phương pháp nguyên rủa, nhưng có Nghịch Nguyệt Điện tôn tại nên có thể trấn áp xuống trong thời gian ngắn, khiến cho trận chiến tranh này nhanh chóng nghiêng về một bên Nghịch Nguyệt Điện.

Mà hơn hai mươi vị tu sĩ cổ xưa được cởi bỏ niêm phong đó, mỗi một người trong bọn họ đều là hạng người thiên kiêu trong một kỷ nguyên này, bọn họ có thủ đoạn quỷ dị, đồng thời kinh nghiệm giết chóc của bản thân cũng vô cùng phong phú.

Thường thường đều có đủ lực lượng trấn áp tu sĩ cùng cảnh, những nơi đi qua, cường giả Hồng Nguyệt đều phải lui lại.

Mà bên phía Điện hoàng cũng có áp lực cực lớn, lão phải đối mặt với hai vị tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện mạnh nhất trong những người được bỏ niêm phong, nhất là vị nữ tử dị tộc kia, hỏa diễm trong tay thăng hoa, màu sắc liên tục thay đổi.

Mỗi một lần biến hóa, uy lực liền kinh người thêm vài phần, nàng xuất thủ là thiên địa đều đốt, càng mang theo uy thế Uẩn Thần, khiến cho Điện hoàng cũng đều kinh hãi.

Nhưng nếu chỉ có một mình nàng, Điện hoàng vẫn còn có thể quần đấu được, nhưng thêm Lý Tiêu Sơn tôn tại, khiến cho lão cảm thấy vô cùng áp bách.

Đao của Lý Tiêu Sơn cũng không phải là thời khắc đều hạ xuống, lão chạy bốn phía quanh Điện hoàng, kéo đao không ngừng chuyển động phát ra âm thanh rầm rầm, tốc độ cực kinh người.

Mà thường thường mỗi một đao chém xuống, đều khiến cho hư vô vỡ vụn, hình thành một đạo đao mang kinh khủng, khiến cho Điện hoàng càng đánh trong lòng càng ngưng trọng.

"Trận chiến này, không thích hợp kéo dài!"

Điện hoàng nheo mắt lại, giơ tay phải lên chỉ một ngón tay về bên người, hư ảnh một mảnh thế giới hư ảo hình thành trước ngón tay của lão, ngăn cản trường đao chém đến.

Trong tiếng nổ vang, tay trái Điện hoàng trảo một cái về bầu trời, phàm xác Xích Mẫu lần nữa xuất hiện.

Xác của Thần lại đến, khiến cho thiên địa vặn vẹo, chiến trường cũng vì đó mà chấn động, cùng lúc đó Hứa Thanh ánh mắt ngưng tụ, hắn đang ở bên trong Nghịch Nguyệt Điện, chính là vì dự phòng phàm xác của Xích Mẫu.

Giờ phút này mắt thấy phàm xác của Xích Mẫu lại hạ xuống, Hứa Thanh lập tức tràn ra quyền hạn, đội trưởng ở bên cạnh cũng là như thế, hai người dựa vào thân phận bản thân là chủ nhân Nghịch Nguyệt để điều khiển Nghịch Nguyệt Điện, khiến cho tấm gương cực lớn lập lòe ra ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng này truyền tới bát phương, đối kháng với lực lượng của phàm xác Xích Mẫu.

Song phương lần nữa va chạm, âm thanh đỉnh tai nhức óc vang lên, day lên phong bạo quét ngang màn trời, một mảnh lực lượng cuộn trào, dưới những luông năng lượng cuồng bạo, tu sĩ giao chiến song phương cũng đều chia lìa, riêng phần mình lui ve phía sau.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên sát cơ, vừa muốn điều khiển Nghịch Nguyệt Điện lại tiếp tục thi triển uy lực Vực Bảo, nhưng vào lúc này phía trên trời bỗng nhiên có gió hạ xuống.

Cơn gió này mang theo mùi máu tanh, nháy mắt liền tràn ngập khắp chiến trường, cùng theo gió đến còn có âm thanh quỷ u, như đang rù rì ở ngay bên tai tất cả mọi người.

"Lúc trước có một đại oa oa....

Thanh âm này, chính là bài đông dao quỷ dị vang vọng từ trong điện của Thần tử, đây không phải là lần đầu tiên Hứa Thanh nghe được bài đồng dao đó, lúc trước khi cứu Ngũ nãi nãi, hắn đã từng nghe qua bài này ở bên trong thôn xóm kia.

Mà thứ để cho ký ức của hắn khắc sâu nhất, chính là một câu cuối cùng.

"Tứ oa oa thất lạc không trở lại." Những lời đó truyền đến từ bát phương, vào thời khắc này bầu: trời nghịch chuyển, lại biến thành đỏ thẫm, dần dần lại có một mảnh hồ máu giống như hình chiếu xuất hiện ở trên màn trời.

Hồ máu kia cuộn trào, dường như bên trong có tồn tại kinh khủng nào đó muốn leo ra.

Cũng ở trong một cái chớp mắt này, một cỗ khí tức đáng sợ phủ lên trên chiến trường.

Thần sắc Hứa Thanh cùng với đội trưởng đồng thời biến đổi, tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện càng là như vậy, tâm thần mỗi người đều giống như có vô tận sóng lớn, dù là những cường giả được cởi bị bỏ niêm phong kia cũng là như vậy.

Đao trong tay Lý Tiêu Sơn có chút dừng lại.

Lửa của Thần Tước Tử nhẹ nhàng nhoáng một cái.

Ánh mắt của bọn họ vô cùng ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào hồ máu trên màn trời.

So với bọn họ, tu sĩ Hồng Nguyệt lại nhao nhao nhẹ nhàng thở ra trong lòng, duy chỉ có Điện hoàng là nhíu mày nhìn qua hồ máu, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng vào lúc này, một âm thanh đè xuống bài đồng dao, giống như là tiếng sấm rền nổ vang truyền ra.

Đó là tiếng tim đập.

Thình thịch, thình thịch!

Âm thanh này xuất hiện, lập tức liền khiến cho không ít tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện phát ra tiếng kêu thảm thiết, pho tượng không cách nào điều khiển tự động tan vỡ ra, dường như tiếng này lọt vào tai, có thể toái diệt hết thảy.

Ngay sau đó hồ máu trên màn trời càng dần càng cuộn trào, một cái đại thủ màu đen mọc đầy xúc tu chậm rãi duỗi ra từ bên trong, nương theo uy áp kinh thiên động địa, khiến cho thế giới chấn động.

Bàn tay này có bảy ngón tay, tràn ngập gai xương, những cái xúc tu càng là chập chờn, những nơi đảo qua là bầu trời tan vỡ, giờ phút này nhìn như chậm rãi hạ xuống, nhưng trên thực tế lại đang không ngừng biến lớn.

Không cách nào chống cự, không thể ngăn cản.

Bàn tay đó xuất hiện cũng khiến cho dị chất nơi đây bốc lên, tất cả mọi người đều cần phải rút lui tránh đi.

Cuối cùng, đại thủ màu đen giống như Thần Linh này một phát bắt được hư không chỗ tu sĩ Hồng Nguyệt.

Trong này cũng đã bao hàm Điện hoàng, còn có cả phàm xác của Xích Mẫu, đều ở bên trong một trảo của đại thủ màu đen đó, bị nó bao phủ vào bên trong.

Sau đó nó chậm rãi nhấc lên, mang theo mọi người xung quanh, chui vào trong hồ máu trên màn trời.

Nó đến, không cách nào bị ngăn đón hay cản trở, nó rời đi, khó có thể bị làm dừng lại.

Tất cả mọi người, bao gôm cả Hứa Thanh cùng với đội trưởng ở bên trong, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to kia tan biến ở bên trong hồ máu, cho đến khi bên trong hồ máu lộ ra một đôi mắt màu vàng, cách qua hồ nước mà lạnh lùng nhìn tới đại địa, lại nhìn vê màn trời phía Xa xa.

Sau đó hai mắt màu vàng khép kín, hình chiếu hồ máu trên màn trời cũng tùy theo tiêu tán.

Trận chiến này, đã kết thúc.

Sau khi bầu trời khôi phục, uy áp cùng ràng buộc đến từ bàn tay Thần Linh đó cũng lập tức tan biến, nhưng gợn sóng đến từ tâm thần nhiều người lại không dừng lại, ngược lại bởi vì cặp mắt màu vàng kia, khiến cho tất cả mọi người theo bản năng dâng lên áp lực.

"Đó là ai?"

Tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện riêng phần mình trâm mặc, nhưng bản năng trong long hien ra van da nay.

Mà đáp án, thật ra bọn họ đều biết, nhưng không cách nào tin tưởng.

"Thần tử. .... " Lý Tiêu Sơn khàn khàn mở miệng.

"Thần tử ta chứng kiến trong thời đại kia cũng không có đáng sợ như vậy. Thần Tước Tử nhíu mày, chậm rãi truyền ra lời nói.

"Gã cho ta cảm giác đã vô hạn tiếp cận Thần Linh."

Bốn phía im lặng.

Rõ ràng đây là một trận thắng lợi, nhưng cánh tay Thân tử xuất hiện từ hồ máu, lại làm cho chúng sinh nơi đây nổi lên cảm giác vô lực trước đó chưa từng có, vì vậy từng người liền theo bản năng nhìn tới Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu.

Nhưng rất nhanh, trong những ánh mắt này liền xuất hiện một chút thất vọng cùng bất đắc dĩ.

Mặc dù Nghịch Nguyệt Điện đã xuất hiện chủ nhân Nghịch Nguyệt, nhưng mà người chủ này. . . Tu vi quá yếu.

Một người Linh Tàng, một người Nguyên Anh.

Tu vi như thế, làm sao có thể đảm nhiệm chủ nhân Nghịch Nguyệt, làm sao có thể dẫn dắt tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện đi trên con đường nghịch thiên này chứ...

Lại càng không cân phải nói xa xa ngôi sao Hồng Nguyệt đã chiếm hơn nửa bầu trời, nhiều nhất một hai tháng nữa, Xích Mẫu sẽ chân chính đến đây.

Lúc đó, đối mặt với Xích Mẫu thôn phệ, chúng sinh chỉ có thể lộ ra đắng chát, không có bất cứ hy vọng nào.
Bình Luận (0)
Comment