Chương 1599: Ta không có tư cách?! (2)
Chương 1599: Ta không có tư cách?! (2)Chương 1599: Ta không có tư cách?! (2)
Chuong 1599: Ta khong co tu cách?! (2)
Cho dù hai người chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện này có đủ quyền hạn, nhưng loại tu vi như thế không cách nào phục chúng, cũng rất khó khiến người ta đi theo từ trong nội tâm, vì vậy thời gian dần qua, ánh mắt của tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện cũng đần dịch chuyển khỏi chỗ Hứa Thanh.
Một bộ phận nhìn Tứ điện chủ, một bộ phận nhìn Tam điện chủ, một bộ phận tới gần Lý Tiêu Sơn, một bộ phận hội tụ tới bên người Thân Tước Tử.
Trong này cũng đã bao hàm những người thiên kiêu được cởi bỏ niêm phong kia.
Bọn họ mặc dù đã cởi bỏ niêm phong, nhưng trên thực tế cũng tương tự cảm xúc phức tạp đối với chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện, đồng thời cũng không phục, cuối cùng là bọn họ cho rằng hai người Hứa Thanh không du tư cách.
"Đa tạ Nguyệt chủ vào thời khắc mấu chốt khiến cho ta cùng với thủ hạ dưới trướng có thể vào bên trong Nghịch Nguyệt Điện, nhưng kính xin tản ra gia trì, ta muốn quay về Bắc nguyên, chỗ đó còn có con dân cùng nhau đi đến cuối quãng đời còn lại này với ta.'
Tam điện chủ nhìn Hứa Thanh, bình tĩnh mở miệng.
Hứa Thanh trâm mặc, Tứ điện chủ chỗ đó nhíu mày, đi ra vài bước, truyền ra giọng nói trầm thấp.
"Tam điện, bây giờ Nghịch Nguyệt Điện đã có chủ, chính là thời điểm chúng ta quật khởi, ngươi.... .
'Lão Tứ, có hi vọng sao?" Tam điện chủ than nhẹ một tiếng, vẻ mặt mỏi mệt, cắt đứt lời nói của Tứ điện chủ.
"Lấy tu vi của Nguyệt chủ, lấy lịch duyệt của Nguyệt chủ, chúng ta không cách nào đi đối kháng Hồng Nguyệt, thậm chí ta cũng không biết lai lịch của vị Nguyệt chủ này, có lẽ, hắn không phải là tu sĩ của vực này."
Những lời đó vừa thốt ra, không ít tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện cũng đều kinh nghị, mà Tam điện chủ nói đến đây thì nhìn về phía Hứa Thanh.
"Nguyệt chủ, mời tản ra gia trì, nếu như không muốn, vậy phong ấn ta là được."
Lời của Tam điện chủ đã biểu lộ thái độ, lão sẽ không phản kháng Hứa Thanh, nhưng lão sẽ không ủng hộ.
Tam điện chủ nói xong, hơn vạn tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện phía sau lão nhao nhao cúi đầu, bọn họ là thủ hạ dưới trướng Tam điện chủ, một đường đi theo lão, giờ phút này tự nhiên cũng lựa chọn cùng một dạng con đường cùng với lão.
"Ta cũng là như thế."
"Nguyệt chủ, việc đã đến nước này, không có ý nghĩa.
Bên trong tu sĩ được cởi bỏ niêm phong cũng có bảy tám vị, nhàn nhạt mở miệng.
Lý Tiêu Sơn há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng liếc mắt nhìn Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu, cuối cùng thở dài.
Tu vi, quá thấp.
Thần Tước Tử mặt không cảm xúc, không nói gì.
Tứ điện chủ bên đó hô hấp dồn dập, nhìn Hứa Thanh, bỗng nhiên cất bước đi tới, kiên định đứng ở bên cạnh Hứa Thanh.
Giờ phút này còn có càng nhiều tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện không có nhúc nhích, trong lòng bọn họ cũng có do dự, lựa chọn xem thế nào.
Mắt thấy như thế, đội trưởng nhướn lông mi lên, vừa muốn mở miệng, nhưng Hứa Thanh đi ra một bước, nhìn về phía Tam điện chủ.
"Tu vi của ta xác thực chưa đủ, ta cũng không phải là tu sĩ của vực này."
Lời Hứa Thanh vừa ra, bên trong tu sĩ Nghịch Nguyệt bốn phía lập tức truyền ra tiếng xôn xao, đối với việc người ngoài trở thành chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện, bản thân việc này liền khiến cho những tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện có chút không cách nào tiếp nhận.
"Ngươi quả nhiên không phải người vực này." Tam điện chủ nhìn qua Hứa Thanh, trầm giọng mở miệng.
"Phải chăng là tu sĩ bổn vực hay không cũng không trọng yếu, có thể ngăn cơn sóng dữ vào thời khắc mấu chốt, hắn chính là Nguyệt chủ!" Thần sắc Tứ điện chủ nghiêm nghị, giọng nói trâm thấp, lộ ra kiên định.
Tam điện chủ nghe vậy liền lắc đầu.
"Việc này ta không giải thích cùng ngươi, đúng là Nguyệt chủ đã ra sức, nhưng hắn không đủ tư cách, danh vọng lại càng không đủ, ta không tin phục, người dưới trướng của ta không tin phục, rất nhiều đạo hữu Nghịch Nguyệt Điện cũng khó có thể tin phục." "Cứ như thế đi theo hắn, lòng ta có tiếc nuối."
Tam điện chủ lắc đầu, quay người đi về phía Nghịch Nguyệt Điện, lão muốn lựa chọn trở về.
Phía sau lão, thủ hạ dưới trướng hộ tống, cũng có không ít tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện bốn phía thầm than, lặng lẽ đi về phía Nghịch Nguyệt Điện.
Hai tháng cuối cùng này, cùng đi theo một Linh Tàng thì không có hi vọng, không bằng ở vào điểm cuối của sinh mệnh, yên tĩnh ở một chỗ, nhớ lại quá khứ đã qua của chính mình.
Về phần khả năng dùng phong ấn bên trong Nghịch Nguyệt Điện để tránh đi hạo kiếp, mọi người cũng không ngốc, bọn họ biết rõ việc này không thực tế, nói cách khác, tại sao bên trong một kỷ nguyên này, chỉ có một phân thân của Thần Tước Tử còn tồn tại lưu lại.
Điều này hiển nhiên là chỉ có Nguyệt chủ có đủ tư cách. Trong bầu không khí áp lực, lần lượt có người đi vê phía Nghịch Nguyệt Điện.
Trong đó còn có một ít tùy tùng của Đan Cửu đại sư, nữ tử pho tượng đại hán hàng xóm cũng ở trong chỗ đó, bọn họ không có gặp được tượng thần đại sư ở trong lần này, nội tâm bi ai, hiểu rõ đại sư đã vẫn lạc, cho nên không cách nào bị thu hút tới đây.
Mà lúc những người này đi về phía Nghịch Nguyệt Điện, giọng nói bình tính của Hứa Thanh lập tức vang vọng.
"Ngươi nói tu vi của ta chưa đủ, ta có thể tiếp nhận, nhưng ngươi nói ta không đủ tư cách, danh vọng chưa đủ... Ta muốn hỏi một câu."
"Bằng ta giải khai phong ấn Thế tử của Chúa Tể trong Thiên Hỏa Hải, phóng xuất khôi phục Minh Mai công chúa ở băng nguyên phía bắc, có đủ hay không?"
"Nếu như chưa đủ, vậy hỗ trợ Ngũ công chúa thoát khốn dưới Hắc Ngô Sơn, giúp đỡ Bát điện hạ bỏ niêm phong ở tộc địa Môn tộc, những thứ này, có đủ hay không?”
Lời nói Hứa Thanh vừa ra, toàn bộ tâm thần tu sĩ đang đi về phía Nghịch Nguyệt Điện chấn động, thân sắc đột ngột biến đổi, đồng loạt quay đầu nhìn Hứa Thanh, vào thời khắc này tâm thần tựa như có lôi đình nổ tung, không ngừng nổ vang.
Tam điện chủ cũng là dừng bước chân lại, trong mắt lộ ra tỉnh mang, nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ngươi có thể xuất hiện ở Khổ Sinh sơn mạch, ta cũng đã có suy đoán về việc này, giải cứu nhi tử của Chúa Tể, đây là công trạng cực lớn trong thế hệ chúng ta, nhưng lực hiệu triệu Nguyệt chủ của ngươi vẫn là chưa đủ."
Hứa Thanh nghe xong, mặt không cảm xúc, giơ tay phải vung lên một cái, hết thảy ngụy trang trên người toàn bộ tiêu tán, lộ ra chân dung, nhàn nhạt mở miệng.
"Bằng ta mấy tháng trước, ở trong địa phương Chúa Te tram Thần, thúc đẩy tinh thân phản kháng, hiệu triệu chúng sinh không được từ bỏ hy vọng, để cho những đóm lửa như sao cháy lan ra đồng cỏ, có đủ hay không?"
Nói xong, bầu trời chấn động, tia sáng lập lòe, một tòa Trảm Thần Đài mênh mông nổ vang, sừng sững hiện ra ở sau lưng Hứa Thanh, từ xa nhìn lại, khí thế rộng lớn chấn động thiên địa.
Ánh mắt Tam điện chủ ngưng tụ, thần sắc toàn bộ tu sĩ Nghịch Nguyệt nơi đây đều biến hóa, từng người nhìn qua gương mặt Hứa Thanh, nhìn qua Trảm Thần Đài, cảnh tượng hiện ra ở trong đầu mấy tháng trước giờ phút này lại bị nhớ tới.
Giống như đúc!
"Là hắn!"
"Người piệu triệu chúng ta đúng là Nguyệt chủ!"
"Chuyện này... .... Cảnh tượng lúc trước khiến cho ta có loại cảm giác phấn khởi từ trong tuyệt vọng!"
Tâm thần mọi người tâm thân không ngừng nổi lên gợn sóng, không cách nào khống chế bộc phát ra những âm thanh Xôn xao.
Vào thời điểm này, lời nói của đội trưởng cũng vang vọng ra.
"Rất thú vị, ngươi nói chúng ta không đủ tư cách, chưa đủ danh vọng?"
"Bằng ta kiếp trước ngay trong vực này, cắn qua Xích Mẫu một cái, có đủ hay không?”
"Bằng ta từng là Đại tế vũ, phản bội Hồng Nguyệt, có đủ hay không?"
"Bằng Hồng Nguyệt Thần Điện ngũ mã phanh thây ta, lấy bộ phận của ta nâng Thần Điện mà đi, có đủ hay không?”
Lời nói của đội trưởng khiến cho ngay cả Hứa Thanh cũng dâng lên gợn sóng, vào thời khắc này như mười vạn sấm sét nổ vang vang vọng trong giữa thiên địa.
Rung chuyển tâm thần chúng sinh nơi đây, khiến cho thần sắc của toàn bộ tu sĩ Nghịch Nguyệt đều đại biến, hô hấp dồn dập.
Tâm thần của Tam điện chủ bên đó cũng chấn động kịch liệt, Lý Tiêu Sơn và Thần Tước Tử, còn có những tu sĩ được cở bỏ niêm phong xung quanh đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Cuối cùng Hứa Thanh ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua trên người tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện bốn phía, nhẹ giọng mở miệng.
"Bằng ta cướp đoạt một tia Bản Nguyên Hồng Nguyệt của Xích Mẫu, hình thành lực lượng bản thân, có đủ hay không?”
"Bằng ta luyện đan vô số vì tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, hóa giải nỗi khổ nguyền rủa của mọi người, có đủ hay không?”
"Còn nữa, ngươi nói ta danh vọng chưa đủ. ... Như vậy bằng ta là Đan Cửu, cái thân phận này, có đủ hay không?”