Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1425 - Chương 1608: Thân Thể, Trở Về (1)

Chương 1608: Thân thể, trở về (1) Chương 1608: Thân thể, trở về (1)Chương 1608: Thân thể, trở về (1)

Chuong 1608: Than the, tro ve (1)

Theo Hứa Thanh tiêu sái bước ra, huyết thú giống như thủy triêu trên chiến trường càng lúc càng xao động, chấn động vùng vẫy cùng với cảm xúc hoảng sợ trên người chúng nó cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Chúng nó phát ra tiếng gào thét theo bản năng, gai nhọn trên người càng là tự quét động, con ngươi huyết sắc của từng con cũng đều co rút lại, càng là rạp xuống mặt đất, thân thể run ray.

Đây là một loại quyền hành áp chế đến từ Hồng Nguyệt, giống như là mạch máu vậy.

Cho đến thời điểm này, chỉ có Xích Mẫu cùng với Thần tử là có thể điều khiển đối với mấy con huyết thú đó, khiến cho chúng nó nghe lệnh mà động, người ngoài không thể làm được, dù là Điện hoàng cũng không cách nào hạ lệnh quá nhiều. Nhưng hôm nay Hứa Thanh xuất hiện, hắn có đủ tư cách tương tự cùng với Xích Mẫu và Thần tử.

Lần trước Hứa Thanh đã từng thử qua ở trên Thanh Sa đại mạc, mà bây giờ tu vi của hắn đã tăng mạnh, đạt tới tu vi Linh Tàng đệ nhất Bí Tàng, khiến cho quyền hành Hồng Nguyệt của hắn càng thêm nâng cao, trấn áp vô hình đến từ thượng vị cũng càng rõ ràng hơn.

Sau vài bước, Hứa Thanh liền đi ra khỏi mặt kính Nghịch Nguyệt Điện, toàn thân tràn ra vô số giọt máu, hội tụ thành một mảnh vòng xoáy huyết sắc vờn quanh thân hình.

Trong lúc vòng xoáy ầm ầm chuyển động, khí tức thượng vị toàn lực phóng thích tới trời đất.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời lại biến thành màu đỏ, đại địa cũng bị nhuộm máu, nhưng mảnh ánh sáng màu đỏ này, không phải mang tới che chở cùng chúc phúc cho tu sĩ Hồng Nguyệt, mà là vô cùng vô tận hoảng sợ và kinh hoang.

Không phải tất cả tu sĩ Hồng Nguyệt đều nghe nói tới chuyện liên quan với Hứa Thanh, đối với phần lớn tu sĩ Hồng Nguyệt mà nói, trên thực tế bọn họ cũng không rõ ràng ý nghĩa chân chính quyền hành của Hứa Thanh.

Vì vậy vào giờ khắc này, quyền hành cùng với ánh sáng màu đỏ tràn ra từ trên người Hứa Thanh, còn có uy áp vị cách có thể so với Thần tử, khiến cho phần lớn tu sĩ Hồng Nguyệt nơi đây cảm thấy hoảng sợ.

Vô số người thần sắc đại biến, những tu sĩ Hồng Nguyệt này có thể cảm nhận rõ ràng được tín ngưỡng ở trong thân thể bây giờ đang không bị khống chế bốc lên, giống như đang nói cho bọn họ biết, người trước mắt, chính là một trong đầu nguồn tín ngưỡng của bọn họ.

Cái cảm giác hoang đường này lập tức khiến cho nội tâm tu sĩ Hồng Nguyệt nơi đây dâng lên sóng cả vạn trượng. Ma so với bọn họ, huyết thú dựa vào trực giác cùng bản năng để hành động, suy nghĩ của bọn nó sẽ đơn giản hơn rất nhiều, giờ phút này huyết thú bát phương đều đang rung động.

Dần dần cơn xao động tiêu tán và thay thế bằng thần phục, từng con cúi đầu về hướng Hứa Thanh, lộ ra vẻ thuận theo.

Thả mắt nhìn đi, bầu trời hay đại địa, vô số huyết thú đều cúi rạp xuống.

Những con huyết thú dữ tợn như yêu quái chạy ra từ Địa Ngục đó, bất luận lúc trước chúng nó khát máu thế nào, tàn bạo ra sao, thì trước mắt, đều theo bản năng cúi đầu triều bái, như là gặp mặt quân vương.

Mà Hứa Thanh được bọn nó triều bái, giờ phút này đang đứng bên ngoài mặt kính Nghịch Nguyệt Điện, tóc dài bay phấp phới trong gió.

Dung nhan tuấn lãng cùng vẻ lạnh lùng của hắn, giống như là được điêu khắc ra một cách hoàn mỹ vậy, phối hợp cùng với vòng xoáy huyết sắc bên ngoài thân thể... Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí có người còn la thất thanh.

"Thần tử?"

Giờ khắc này Hứa Thanh đích đích xác xác thấy thế nào cũng giống như là Thần tử vậy.

Sắc mặt Điện hoàng ngưng trọng nhìn chằm chằm Hứa Thanh, trong ánh mắt lộ ra một tia sát cơ.

Hứa Thanh không để ý tới, hắn lặng lẽ đứng trên không trung, ánh mắt đảo qua huyết thú bốn phương, truyền ra thần niệm, ký hiệu tu sĩ Hồng Nguyệt ở nơi đây.

"Ăn bọn họ."

Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả huyết thú đồng loạt ngẩng đầu, mạnh mẽ nhìn về tu sĩ Hồng Nguyệt bốn phía cùng với Điện hoàng, trong mắt lộ ra khát máu cùng điên cuồng, trong miệng phát ra tiếng gào thét, toàn bộ lao ra, gào thét phóng về phía tu sĩ Hồng Nguyệt. Giờ khắc này thế cục chiến trường liền xuất hiện nghịch chuyển, lập tức đại loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng kinh hô, tiếng rống giận dữ, không ngừng lên xuống.

Mà một phương Nghịch Nguyệt Điện bây giờ sĩ khí phóng đại, có sự tương trợ của huyết thú, áp lực của bọn họ liền giảm hơn ít nhiều, giờ phút này nhanh chóng khôi phục, sau đó tự động gia nhập chiến trường cùng nhau chiến đấu.

Nhưng vào lúc này, một tiếng sấm ren vang như khai thiên tích địa bỗng nhiên truyền ra từ bên trong phàm xác của Xích Mẫu, mà cỗ phàm xác của Xích Mẫu càng là nhanh chóng co rút lại, rồi nhanh chóng phồng lên.

Trong mơ hồ còn có âm thanh thê lương truyền ra từ bên trong.

Hiển nhiên là trận chiến bên trong phàm xác của Xích Mẫu cũng xuất hiện một chút biến hóa.

Một màn như thế, khiến cho tu sĩ Hồng Nguyệt nơi đây đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, thần sắc riêng phân mình biến hóa, mà giờ khắc này trong mắt Điện hoàng rốt cuộc đã lộ ra một tia quyết đoán.

Thật sự là lão không muốn đích thân ra tay, một trận đánh ở Khổ Sinh sơn mạch lúc trước khiến cho lão có kiêng kị cực lớn đối với Nghịch Nguyệt Điện trùng trùng điệp điệp thủ đoạn, mà lời nói lúc trước của Thần Tước Tử càng làm cho tâm thần của lão có chút không tập trung.

Nhất là việc con mắt mà đối phương nhắc tới khiến cho lão càng cảm thấy rất bất an, cho dù là Thân Tước Tử bây giờ tràn đầy nguy cơ, nhưng lão vẫn bản năng không muốn tới gân chỗ Hứa Thanh.

Bởi vì theo như lời Thần Tước Tử nói hôm ấy, tên tiểu bối đứng ở bên cạnh Hứa Thanh, chính là chủ nhân của con mắt.

Cũng bởi vì như vậy, sau khi trở về lão cũng đã có điều tra, nhưng mà Nghịch Nguyệt Điện tiến công tới quá nhanh, mà Thần tử cũng lại lựa chọn đột phá, tràng cảnh này khiến cho lão không kịp tìm tòi nghiên cứu toàn bộ.

Vả lại quan trọng nhất là, vừa nãy người kia truyền âm với Hứa Thanh, lão cũng đã lấy phương pháp đặc thù để nghe thấy.

Nhưng bây giờ, lão không cách nào không ra tay.

Nhưng mà lão cũng không có tới gân, mà đứng ngay tại chỗ, trong mắt chớp động lãnh mang, giơ tay phải lên chỉ một ngón tay tới bầu trời.

"Thiên Hỏa Hải!"

Lời Điện hoàng vừa ra, bầu trời vang lên tiếng âm ầm, vật đổi sao dời, màn trời giống như nước sông vậy, xuất hiện tràng cảnh chảy xuôi, tựu như toàn bộ bầu trời đã biến thành một tấm vải, giờ phút này bị người nhanh chóng túm lấy, chuyển bầu trời khu vực Thiên Hỏa Hải tới phía trên hòn đảo.

Trong chớp mắt, bầu trời xuất hiện một đạo khe hở cự đại, bên trong là vô tận thiên hỏa như là thác nước, gào thét mà rơi, càng bị Điện hoàng điều khiển hội tụ cùng một chỗ, hình thành một ngón tay cực lớn, đâm về phía mặt kính Nghịch Nguyệt Điện.

Đây là chuyển trời!
Bình Luận (0)
Comment