Chương 1607: Quân vương giáng lâm (2)
Chương 1607: Quân vương giáng lâm (2)Chương 1607: Quân vương giáng lâm (2)
Chuong 1607: Quan vuong giang lam (2)
Nhung noi tinh cua H6ng Nguyet Than Điện không chỉ bấy nhiêu, vẫn còn.
Ánh mắt Điện hoàng bình tĩnh, lần nữa giơ tay phải lên, nhấn một cái tới đại địa.
"Huyết Tướng ở đâu!"
Đại địa oanh oanh, có ba chỗ khu vực lõm xuống, ba tòa Thần Điện tràn ngập khí tức cổ xưa từ trong bay lên, khác biệt cùng với những tòa Thần Điện khác, ba tòa Thân Điện này làm cho người ta cảm giác dường như đã tồn tại trong vô tận năm tháng.
Sự thật cũng đúng là như thế, ba tòa Thần Điện ấy thuộc về nhóm Thần Điện được xây dựng đầu tiên.
Giờ phút này cánh cửa Thần Điện mở, cảm giác tang thương lập tức tràn ra, ba chiếc quan tài huyết sắc trực tiếp bay ra từ bên trong, nắp quan tài riêng phần mình nổ tung trên không trung, ba bộ thi hài khô héo từ trong bước ra.
Gió thổi qua, thân thể của bọn họ nhanh chóng đầy đặn, trong chớp mắt liền hóa thành ba lão giả.
Nếu như nhìn thật kỹ, có thể thấy khí chất của bọn họ cực kỳ tương tự cùng với Điện hoàng, giờ phút này bọn họ riêng phần mình mở mắt ra, nhìn tới Thần Tước Tử.
Sắc mặt Thân Tước Tử ngưng tụ, trong nháy mắt tiếp theo ba lão giả đó như con thoi xuyên qua hư vô, xuất hiện ở bên cạnh Thần Tước Tử, riêng phần mình giơ tay lên, vậy mà lại có hư ảnh thế giới biến ảo.
Tu vi bọn họ thể hiện ra, đúng là Uẩn Thần.
Nhưng Đại Thế Giới của bọn họ cũng không phải là chân thật mà là hư ảo, điều này khiến cho chiến lực của bọn họ không bằng Uẩn Thần, nhưng đủ để trấn áp hết thảy Quy Hư.
Mà Thần Tước Tử cũng không phải Làhạng người tâm thường, thân là chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện đời trước, có thể phong ấn một đạo phân thân của chính mình ở lại trong Nghịch Nguyệt Điện đến bây giờ, thủ đoạn của bản thân nàng tự nhiên cũng rất kinh người.
Giờ phút này lại dựa vào lực lượng một mình giao chiến cùng với ba lão giả này, mặc dù nàng đang ở thế hạ phong, nhưng vẫn khiến cho ba lão giả kia không cách nào mất tập trung, giao thoa lẫn nhau.
Chỉ là ba lão giả kia ra tay, dan dân Đại Thế Giới của bọn họ lại chậm rãi từ hư ảo biến thành chân thật, giống như đang khôi phục, chiến lực tăng lên liên tục, tràng cảnh của Thần Tước Tử cũng theo đó càng lúc càng hung hiểm.
Mà càng kinh người hơn là, bên trong Đại Thế Giới của ba lão giả đó còn có từng đạo hình chiếu, đồng bộ đều đang khôi phục.
Một màn như vậy khiến cho tâm thần của song phương trên chiến trường riêng phần mình nổ vang, tu sĩ Hồng Nguyệt phấn khởi, còn tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện tim đập nhanh.
Song phương giao chiến, uy thế hủy thiên diệt địa, hình thành chấn động khuếch tán lan tràn ra toàn bộ đại vực, bầu trời cũng đều đang biến hóa, đại địa núi sông đều đang rung chuyển.
Một phương Hồng Nguyệt thần sắc ngạo nghễ, ra tay phủ xuống Thần Thuật để trấn áp toàn bộ.
Còn có thế lực phụ thuộc Hồng Nguyệt, trình độ ra sức của bọn họ càng lớn, trong đó có Môn tộc, có Lệnh U tộc, có Âm Tầm tộc... ,, nhất là Âm Dương Hoa Gian tông, giờ phút này bọn họ cũng triển khai ra thuật Tế Mộng của mình.
Từng mảng lớn sương mù mông lung xâm nhập tới chúng tu Nghịch Nguyệt Điện, những nơi đi qua hễ là tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện chạm phải, thần sắc đều lộ ra vẻ mờ mịt, mặc dù rất nhanh liền tỉnh lại, nhưng thường thường một cái chớp mắt mờ mit đó, chính là sinh tử. Trong khoảng thời gian ngắn, ưu thế Nghịch Nguyệt Điện không ngừng giảm thiểu, chỉ có thể co rút phạm vi lại để kéo dài thời gian, chờ đợi kết quả của cuộc chiến bên trong phàm xác của Xích Mẫu.
Hứa Thanh mắt thấy như thế, lập tức triệu hoán khí linh đi ra, giằng co với Điện hoàng.
Mà Điện hoàng đã trải qua cuộc chiến ở Khổ Sinh sơn mạch, bây giờ đối phó với Nghịch Nguyệt Điện cũng rất cẩn thận, cho tới bây giờ cũng không hề đích thân ra tay mà quét mắt liếc nhìn khí linh, sau đó giơ tay phải lên, lại một lần nữa nhấn về phía đại địa.
Trong mắt hiện lên quang mang âm u, tram thấp mở miệng.
"Huyết Tử, khôi phục!"
Mặt đất của hòn đảo lay động kịch liệt, ngoại trừ ba tòa Thân Điện cổ xưa cùng với tám tòa Thần Điện tràn ra hồng mang, những tòa Thần Điện khác trong một cái chớp mắt này đều am ầm sụp xuống.
Hóa thành vòng xoáy, hình thành động quật.
Thả mắt nhìn đi, toàn bộ hòn đảo không dưới mấy nghìn động quật.
Từng luồng huyết quang thình lình tràn ra từ trong những động quật đó, tất cả huyết thú Hứa Thanh gặp phải ban đầu ở đại mạc, đều nhảy ra từ trong những tòa động quật này.
Bộ dáng chúng nó dữ tợn, vô cùng hung thần ác sát.
Rập rạp vô số, số lượng cực nhiều, hóa thành một mảng thú triều liên miên không dứt.
Dường như bên trong hòn đảo này hoàn toàn trống rỗng, bản thân của hòn đảo này chính là một cái động quật cực lớn, chứa đựng vô số huyết thú.
Một khắc xuất hiện, trong miệng bọn nó liền truyền ra tiếng gào thét khát máu, âm thanh này hiện ra vẻ điên cuồng, đói khát cùng với tham lam. Từ bốn phương tám hướng, ngập lên vang trời, điều khiển huyết hải phóng về chiến trường giữa không trung.
Những nơi đi qua là một mảnh màu đỏ, tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện mắt thấy một màn như thế, cảm xúc riêng phần mình chấn động, biểu cảm nhao nhao trở nên ngưng trọng.
Đội trưởng nheo mắt lại nhìn tới Điện hoàng, truyền âm với Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh, lão quỷ này quá cẩn thận, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp để dụ lão tới đây, tiếp đó ngươi liền nhìn là được rồi, ta tự có biện pháp đối phó với tên tặc trộm mắt này."
Hứa Thanh nghe vậy liền gật đầu, đưa mắt nhìn vô số huyết thú phía dưới, trong mắt lộ ra một vòng tia máu.
Hắn hiểu rất rõ những con huyết thú này, dẫu sao mấy tháng qua hắn cũng đã nuôi nhốt ấp trứng rất nhiều, vả lại lúc trước lần đầu tiên gặp phải, tu vi của hắn vấn chỉ là Nguyên Anh, chỉ dựa vào quyền hành của mình đã khiến cho rất nhiều huyết thú qùy bái thân phục.
Giờ phút này tu vi của hắn đã hoàn toàn bất đồng cùng lúc trước, đã vượt hơn rất nhiều, cho nên Hứa Thanh không chần chờ chút nào, quyên hành Hồng Nguyệt trong cơ thể lập tức bốc lên, Bí Tàng ầm ầm huyễn hóa ra ở phía sau.
Mặt trăng trên không trung phóng thích ra ánh sáng, tràn ra Bí Tàng, lấy Hứa Thanh làm trung tâm, chiếu sáng khắp cả mặt đất hòn đảo.
Ánh trăng phổ chiếu, đại địa một màu đỏ, toàn bộ huyết thú đồng loạt dừng lại, theo bản năng nhìn Nghịch Nguyệt Điện và riêng phần mình phát ra tiếng gào thét nôn nóng, giống như đang vùng vẫy, lại như đang hoảng sợ, dường như ở trong mắt chúng nó, nơi ánh mắt nhìn tới, có tồn tại chí cao đối với bọn nó.
Một màn này khiến cho song phương trên chiến trường toàn bộ kinh hãi, Điện hoàng bên đó lần đầu biến đổi sắc mặt, nhìn tới Nghịch Nguyệt Điện. Dưới ánh mắt của bọn họ, thân ảnh Hứa Thanh phiêu dật, giống như một vị quân vương giáng lâm, từng bước một đi ra từ trong mặt kính Nghịch Nguyệt Điện.