Chương 1610: Thần giáng lâm (1)
Chương 1610: Thần giáng lâm (1)Chương 1610: Thần giáng lâm (1)
Chương 1610: Thân giáng lâm (1)
Điện hoàng ra tay, chuyển trời đổi đất, bắt gió thu bóng, khí thế cực kỳ kinh khủng, khả năng của Uẩn Thần đã được thể hiện ra ngoài.
Mà đội trưởng phản kích, gọi tới các bộ phận lục phủ ngũ tạng của thân thể kiếp trước, phong cách vô cùng quỷ dị, uy thế kiếp trước, rung chuyển quỷ thần.
Nhất là một phương Hồng Nguyệt, mỗi người bọn họ hầu như đều đã nhìn thấy những thứ tứ chi cùng với bộ phận đó, biết chúng nó ngày bình thường đều nâng theo Thần Điện phi hành, là nghi thức ra ngoài của Hồng Nguyệt Thần Điện.
Bất kỳ một cái nào, cũng đều ẩn chứa uy áp đáng sợ.
Trong số ấy, còn có bộ phận mà Hứa Thanh chứng kiến lúc ban đầu ở Thiên Hỏa Hải.
Trong vô số năm tháng từ trước đến nay moi nguoi trong Te Nguyet dai vuc đều có chỗ suy đoán đối với lai lịch của mấy cái bộ phận cùng với tứ chỉ này, nhưng vô luận như thế nào, bọn họ cũng không cách nào tưởng tượng, những thứ bộ phận tứ chi đó lại là kiếp trước của cái người thoạt nhìn chỉ có tu vi Nguyên Anh kial
Dau sao năm tháng đội trưởng tồn tại, đã cách hiện tại cả kỷ nguyên, thời gian quá lâu, cho nên người thuộc về thời đại kia của đội trưởng, bây giờ coi như là còn có người sống sót, cũng nhất định là phượng mao lân giác.
Vì vậy một màn biến ảo như thế, khiến cho tu sĩ song phương không khỏi cảm thấy kinh hãi, riêng phân mình thay đổi sắc mặt.
Nhất là giờ phút này, theo vẻ điên cuồng hiện lên trong mắt Nhị Ngưu, cái miệng rộng biến ảo ở trên bầu trời giống như nuốt cả thiên địa, bỗng nhiên bao phủ về phía Điện hoàng.
Càng có rất nhiều nước bọt tiết ra từ trong cái miệng rộng tựa như nước mưa, tung bay bốn phương.
Nước bọt san sệt rơi xuống đất, bản thân nó có tính ăn mòn cực mạnh, càng có cả năng lực phong ấn, tự hình thành màn phủ để khóa chặt hết thảy.
Điện hoàng thấy vậy thì thần sắc không khỏi đại biến, trong lòng của lão nổi lên bất an mãnh liệt, vừa muốn phản kích, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, con mắt của lão đột nhiên truyền đến đau nhức kịch liệt trước đó chưa từng có.
Dưới cơn đau nhức kịch liệt này, lão thi pháp đã bị cắt đứt, thế giới trước mắt cũng có chỗ cải biến, trở thành một mảnh mơ hồ, đồng thời còn có vô số tàn ảnh đang biến ảo trong mông lung, cắn trả đến lão.
Hình dáng của những tàn ảnh kia, thế mà lại đều là đội trưởng.
Nhìn qua những thứ này, sắc mặt Điện hoàng âm trầm. "Con mắt này, cho dù thật sự đã từng thuộc về người khác, nhưng hiện giờ nó là của tai"
Điện hoàng hừ lạnh một tiếng, lui thân thể về phía sau, lão không quan tâm tới con mắt đau nhức kịch liệt mà vận hành tu vi, trên người lão lập tức bộc phát ra một mảnh kim quang, âm ầm khuếch tán ra phía ngoài, hóa thành vô số ấn ký rồi nhanh chóng tổ hợp cùng một chỗ.
Mà trong quá trình này, máu loãng chảy xuống từ trong con mắt của lão, đồng thời trong con mắt đó thình lình nổi lên một cái gương mặt.
Bộ dạng của gương mặt này, chính là đội trưởng.
Gương mặt nở một nụ cười quỷ dị, mà trong mắt của gương mặt này tương tự còn có gương mặt khác, một cái lồng tiếp một cái trùng lặp nhau, không cách nào thấy rõ đến cùng có bao nhiêu, chỉ có thể nhìn thấy tất cả gương mặt tựa hồ đều đang lộ ra nụ cười quỷ dị. Mà những gương mặt đó xuất hiện, cũng khiến cho thân thể Điện hoàng nổ vang, thần thông bị cắt đứt, thậm chí thân thể cũng bị dừng lại một cái chớp mắt.
Nhưng mà dù sao lão cũng là Điện hoàng, mặc dù không biết lai lịch, vả lại tu vi cùng thân hình đều là chắp vá mà ra, nhưng vào thời khắc này trong miệng lão vẫn truyên ra một tiếng chú ngữ.
"Thủy thanh phù mệnh, động uyên chính hình, yêu ma lệ quỷ, thúc tống cùng tuyền!"
Trong lúc nói, kim quang trên toàn thân Điện hoàng càng thêm chói mắt, vào thời khắc này, những cái ấn ký tản ra ngoài kia cũng đã hoàn thành tổ hợp, tạo thành một hư ảnh Tê Ngưu màu vàng cực kỳ lớn.
Nó ngửa mặt lên trời gào thét, thiên địa nổ vang, con Tê Ngưu màu vàng này chợt lao ra, phi thẳng đến cái miệng rộng ở trên màn trời. Oanh một tiếng, miệng rộng trực tiếp cắn vào trên thân Tê Ngưu, trong âm thanh ken két truyền ra, thân thể con Tê Ngưu này thẳng cứng, cái miệng rộng kiếp trước của đội trưởng cũng không cách nào tiếp tục táp tới.
Mượn nhờ lúc này, toàn thân Điện hoàng lần nữa lập lòe kim quang, lần này hội tụ tới mắt, khiến cho những gương mặt xuất hiện trong mắt lập tức bắt đầu vặn vẹo.
Những gương mặt kia giống như không địch lại, nhanh chóng tiêu tán dưới kim quang này, mà khí tức của Điện hoàng cũng theo con mắt dần dần được tinh lọc, càng lúc càng kéo lên, mắt thấy sẽ thoát khốn và nghịch chuyển.
Đội trưởng cười lạnh một tiếng.
"Chỉ là một tên tặc trộm mắt chắp vái"
Đội trưởng đưa hai tay của mình ra rồi chợt vung lên, trong miệng cũng truyền ra tiếng gâm nhẹ.
"Thân thể kiếp trước tự thành lạc ấn, hợp ở thân này, khóa mệnh phong hồn!"
"Đầu, ngũ quan, tứ chỉ, thân thể, lục phủ ngũ tạng. .... Đi"
Toàn thân đội trưởng bộc phát ánh sáng màu lam, hình thành một biển ánh sáng màu lam, giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, chỉ một ngón tay về phía Điện hoàng.
Vào thời khắc này, tất cả bộ phận thân thể kiếp trước của y ở bốn phía lập tức nổ vang, cấp tốc phóng về phía Điện hoàng, lập tức tới gần với uy áp kinh người và khí thế như cầu vồng.
Mà giờ phút này Điện hoàng đối diện đang chống đỡ với con mắt của bản thân, đối với một màn này, tâm thần của lão chấn động, cảm giác nguy cơ sinh tử lần nữa hiện ra trong tâm thần, nguy cơ ngay trực diện, thân hình của lão oanh một tiếng, vậy mà lại tự động tan vỡ, hóa thành một mảnh kim quang, chợt cuốn ngược lại, ý đồ bỏ chạy.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Lý Tiêu Sơn lại chẳng biết giay giụa thoát khỏi rằng buộc của Huyết Vệ từ lúc nào, một bước đi đến nơi này, vung vẩy trường đao trong tay, sát cơ trong mắt vô cùng mãnh liệt, hạ xuống một đao.
Một đao kia chém rách hư vô, tạo thành khe rãnh, lại như thiên hà chợt hiện, trảm áp tới.
Thiên địa nổ vang.
Trực tiếp trảm vào phía trên kim quang.
Lý Tiêu Sơn phun ra máu tươi, lão đã dốc toàn bộ lực lượng vào một đao này, cho nên cũng gặp phải phản phệ rất lớn khiến thân thể vỡ vụn, toàn thân máu thịt mơ hồ, lúc rút lui đã hấp hối, rơi xuống đại địa.
Nhưng mà hiệu dụng một đao của lão cũng không nhỏ, kim quang bị trảm, trong đó truyền ra âm thanh thê lương, mảnh kim quang kia cũng không khỏi dừng lại giữa không trung.