Chuong 1611: Than giang lam (2)
Chuong 1611: Than giang lam (2)Chuong 1611: Than giang lam (2)
Chương 1611: Thân giáng lâm (2)
Một cái nháy mắt dừng lại này, các bộ phận kiếp trước của đội trưởng liền bay nhanh tới hòa hợp, tới đầu tiên chính là tứ chỉ.
Tứ chi kiếp trước của đội trưởng ngay lập tức mơ hồ, dung nhập vào trong thân thể Điện hoàng, tiếp theo là lục phủ ngũ tạng, cổ, thân hình, đầu, lỗ tai, cái mũi. ..
Cuối cùng là miệng rộng trên bầu trời, giờ phút này cắn vỡ bích chướng màu vàng, nuốt Điện hoàng vào rồi dung hợp cùng lão.
Hết thảy những thứ này nói ra chậm chạp, nhưng trên thực tế đều là phát sinh trong tốc độ ánh sáng, trong thời gian nháy mắt, toàn bộ những bộ phân thân thể kiếp trước của đội trưởng đều biến mất không thấy gì nữa, toàn bộ. .... Đều Hòa hợp vào trong cơ thể Điện hoàng.
Giờ phút này, thân thể, tứ chỉ, lục phủ ngũ tạng cùng với đầu và ngũ quan của Điện hoàng, hết thảy tất cả đều là thân thể kiếp trước của đội trưởng.
Mà con mắt của lão cũng là như thế, giờ phút này ánh sáng màu lam chợt lập lòe, âm âm bộc phát vê bát phương, khiến cho thiên địa nơi đây tỏa ra ánh sáng màu lam rực rỡ.
Kinh người nhất chính là hình dạng của Điện hoàng, giờ phút này theo ngũ quan bị bộ phận thân thể kiếp trước của đội trưởng thay thế, bộ dạng của lão lại có chỗ cải biến, cuối cùng hóa thành gương mặt giống như đúc cùng với đội trưởng.
Thiên địa biến sắc, gió giục mây vần, một màn này khiến cho toàn bộ tu sĩ Hồng Nguyệt bốn phía đều hoảng sợ cùng không cách nào tin.
Mà ở dưới vô số ánh mắt hội tụ, Điện hoàng bị thân thể kiếp trước của đội trưởng thay thế, khí tức chấn động cực kỳ bất ổn, giống như vẫn còn đang vùng vay nhưng mà thân thể lại chỉ có thể đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích. "Mắt của ta, làm sao có thể bị khống chế dễ dàng như vậy được?"
"Nói thật cho ngươi biết luôn nhé, ngay một khắc một kiếp lão tử ta sinh ra, mỗi ngày đều hạ cấm chế cho thân thể của mình, có thời gian liền luyện thân thể của mình để vui chơi, những thứ cấm chế cùng luyện hóa này tích lũy theo ngày tháng, dần dần về sau ngay cả bản thân lão tử ta cũng tự cảm thấy sợ hãi."
"Mà thân thể, chính là pháp khí cường đại nhất của gia gia ngươi!"
"Hôm nay đối phó với ngươi, một cái thân thể kiếp trước là đủ rồi, nếu như ngươi còn vùng vay có tin lão tử triệu hoán toàn bộ thân thể những kiếp trước tới đây hết hay không, đè thôi cũng có thể nghiền chết ngươi!"
Đội trưởng ngạo nghễ nói, nhìn Điện hoàng bị thân thể kiếp trước của chính mình thay thế, mà lời của y cũng đưa tới sự chú ý của Hứa Thanh, mà hắn cũng không có gì ngoài ý muốn đối với việc đại sư huynh thành công cả. Dau sao đội trưởng cũng đã chuẩn bị vì ngày hôm nay quá lâu rồi.
Mà thứ để cho Hứa Thanh ngoài ý muốn, chính là cái thói quen hạ cấm chế luyện thân thể này của đội trưởng. ..
Vì vậy Hứa Thanh quét mắt nhìn thân thể ở kiếp này của đội trưởng.
"Cấm chế ở kiếp này còn hơi thiếu một chút, dẫu sao mỗi lần làm đại sự đều thiếu cánh tay hay mất cẳng chân, bây giờ mới chỉ luyện xong phần đầu." Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thanh, đội trưởng lập tức đoán được ý nghĩ của Hứa Thanh, liền ho khan một tiếng.
Hứa Thanh thần sắc cổ quái, nhẹ gật đầu, vừa nhìn về phía Điện hoàng vẫn không nhúc nhích.
"Bên đó...
"Không cần để ý tới, hồn tên tặc trộm mắt kia không đơn giản, nhưng mà đừng mơ tưởng chạy ra khỏi phong tỏa bởi thân thể kiếp trước của ta, chờ ta chậm rãi luyện hóa thân thể kiếp trước, đến lúc đó liên do ta nắm quyền!"
Đội trưởng chắp tay sau lưng, vẻ mặt đắc ý.
Giờ phút này, khí thế trên chiến trường song phương cũng tùy theo đó mà nghịch chuyển, Điện hoàng thất bại, dẫn đến tâm thần của tu sĩ Hồng Nguyệt nhao nhao sụp đổ, đã có không ít người bắt đầu rút lui, không muốn tiếp tục tham chiến.
Trái lại tu sĩ bên phía Nghịch Nguyệt Điện lại khí thế như cầu vồng, vì hy vọng, vì tự do, vì tương lai, bọn họ dốc hết toàn bộ sức lực.
Mắt thấy hết thảy mọi thứ đều đang tiến triển tới mặt tốt, nhưng vào lúc này dị biến bỗng nổi lên.
Một tiếng nổ mạnh siêu việt thiên lôi, từ bên trong phàm xác của Xích Mẫu nổ bể ra ngoài, âm thanh này cực lớn, giống như là khai thiên vậy, một khắc truyên ra liền tạo thành sóng âm cuồng bạo.
Những nơi đi qua, tu sĩ Nghịch Nguyệt đều phun ra máu tươi, không ít người còn trực tiếp tan vỡ thân thể.
Tu sĩ Hồng Nguyệt cũng là như vậy, thân thể tan rã trong làn sóng âm, hình thân câu diệt.
Song phương nhanh chóng rút lui, rời xa phàm xác của Xích Mẫu.
Thần sắc của Hứa Thanh cũng biến đổi, chợt quay đầu, cùng đội trưởng nhìn đến phía phàm xác của Xích Mẫu truyền đến âm thanh.
Tang ngoài phàm xác của Xích Mẫu bỗng có từng đạo khe hở nhanh chóng lan tràn, từng luồng huyết quang xuyên thấu ra từ trong khe hở, chiếu rọi bát phương, đồng thời phàm xác của Xích Mẫu cũng đang vỡ vụn.
Trong âm thanh oanh oanh, phàm xác của Xích Mẫu chia năm xẻ bảy, trực tiếp bạo khai, trong đó có năm thân ảnh rút lui ra ngoài, chính là đám người Thế tử.
Thần sắc bọn họ vô cùng ngưng trọng, mỗi người đều có thương thế riêng, nhất là Ngũ công chúa cùng lão Bát, khóe miệng còn mang theo máu tươi, trong mắt tràn ngập sát ý, đồng thời cũng có chấn động.
Về phần Thế tử, bộ ngực của lão lõm xuống, nơi trái tim tồn tại một cái lỗ thủng thật lớn, miệng vết thương không cách nào khép lại, bởi vì trong đó... Không có trái tim.
Sắc mặt Minh Mai công chúa cũng khó coi, thương thế của nàng tương tự không nhẹ.
Chỉ có lão Cửu thoạt nhìn tốt hơn, chiến ý trong mắt mãnh liệt, đi ra ở sau cùng, thủ hộ cho mấy người huynh tỷ của mình.
"Lui ra phía sau, Thần sắp xuất hiện rồi!"
Giờ phút này trong lúc lui ra phía sau, lão Cửu bỗng nhiên mở miệng.
Chớp mắt khi lời của lão Cửu vừa truyền ra, rất nhiều máu tươi bên trong phàm xác vỡ vụn của Xích Mẫu đột nhiên cuộn mình, tựu thật giống như trong đó kết nối với một biển máu, bây giờ biển máu từ trong chảy ra ngoài, chảy xuôi trên pho tượng Chúa Tể, hạ xuống đại địa rồi nhanh chóng tràn ngập nơi đây.
Càng có khí tức kinh khủng bốc lên ở bên trong.
Đây không phải là khí tức tu sĩ, đó là chấn động Thần Linh, màn trời lại biến thành huyết sắc, đại địa càng là như vậy.
Ngay sau đó dưới ánh mắt của vô số người hội tụ, từ bên trong phàm xác của Xích Mẫu hiển lộ ra một thân ảnh, từng bước một đạp trên dòng máu chảy, không nhanh không chậm di ra phía ngoài.
Theo thân ảnh này đi tới, một cảm giác áp bách bài sơn đảo hải, kinh thiên động địa, nghiền nát tất cả, bộc phát tràn ra phía ngoài, bát phương mơ hồ, dị chất sinh sôi.
Đây là, Thân giáng lâm!