Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1437 - Chương 1620: Quá Khứ Của Ta, Tương Lai Của Ngươi (1)

Chương 1620: Quá khứ của ta, tương lai của ngươi (1) Chương 1620: Quá khứ của ta, tương lai của ngươi (1)Chương 1620: Quá khứ của ta, tương lai của ngươi (1)

Chương 1620: Quá khứ của ta, tương lai của ngươi (1)

Trong trí nhớ của Hứa Thanh, pho tượng Xích Mẫu là dùng hai tay che hai mắt, máu chảy thành sông.

Dù là lúc trước đối phương hiện ra bản thể ở trong Tiên Cấm cũng là không đôi mắt.

Cho đến ngày hôm nay, Hứa Thanh nhìn thấy một con mắt thật to ở bên trong Bí Tàng từ nhi tử thứ tư của Chúa Tể, cảm thụ được nồng đậm khí tức Xích Mẫu trong đó, trong lòng lập tức không ngừng có gợn sóng lên xuống.

Hắn nghĩ tới câu đồng dao Tứ oa oa thất lạc, nhớ tới việc Tứ đệ đã trở thành Thần tử của Xích Mẫu theo như lời của Thế tử, thậm chí hắn nghĩ tới cảnh tượng trong Trảm Thần Đài thời Viễn Cổ, nhớ tới lúc Lý Tự Hóa nói câu nói đầu tiên khi trông thấy Xích Mẫu.

"Giọng ca của ngươi rất khó nghe, quấy nhiễu giấc mộng của Tứ nhi ta."

Vào thời khắc này, dường như đã có một chút yếu tố để xác minh về lịch sử.

Có lẽ năm đó tiếng ca của Xích Mẫu không chỉ quấy nhiễu mộng nhi tử thứ tư của Lý Tự Hóa, mà còn chôn xuống một con mắt ở trong mộng của gã.

Có lẽ cũng chính là con mắt đó, khiến cho Xích Mẫu khi bị chém giết trước khi không thành Thần có được khả năng phục sinh.

Chắc là Lý Tự Hóa cũng biết được những điều ấy, nhưng chẳng biết tại sao y lại không báo cho bất luận kẻ nào biết, cũng không đi ngăn cản.

Có lẽ đây là nguyên nhân Lý Tự Hóa sau khi thành Thần, trước tiên sinh ra nhi tử thứ tư rôi mới dập tắt Thần Hỏa.

Tế Nguyệt đại vực là nơi nuôi dưỡng đồ ăn cho Xích Mẫu, là khu vườn của Xích Mẫu.

Mà nhi tử thứ tư của Chúa Tể, cũng đồng dạng là vườn dưỡng của Xích Mẫu, nuôi một con mắt của Thần.

Mặc dù hắn không biết đáp án của một loạt suy đoán này cuối cùng là thật hay giả, nhưng nhìn từ suy luận, có lẽ hết thảy đều hợp lý, mà loại hợp lý đó cũng khiến cho Hứa Thanh chấn động càng sâu.

Cho đến khi mảnh thế giới Bí Tàng này dần dan mơ hồ rồi tan vỡ, tiêu tán khỏi trong cảm giác của hắn. ..

Bí Tàng của Hứa Thanh đã hoàn toàn trấn áp trời trong Bí Tàng từ nhi tử thứ tư của Chúa Tể, diệt đi toàn bộ, hết thảy đều vặn vẹo, bị dòng sông thời gian ở bên ngoài quét ngang đến, phá tan thành mảnh nhỏ.

Cuối cùng con mắt của Xích Mẫu cũng không bộc phát ra lực lượng thuộc về Xích Mẫu, Hứa Thanh cũng không thấy ngoài ý muốn, bởi vì con mắt này là thời kỳ Xích Mẫu vẫn chưa thành Thần.

Nó càng giống như là một cái hình chiếu, một cái nhân quả còn không có thành thục.

"Chắc hẳn trong cơ thể của Thần tử ở bên ngoài, con mắt đó. . . Đã thành thục, có thể những người khác cũng đã có chỗ phát hiện."

Hứa Thanh thì thào trong dòng sông thời gian, thân thể bị sóng biển cuốn tới bao phủ, tan biến bên trong dòng sông thời gian, dưới con sông lớn này cuốn đi, dần dần đi xa.

Cho đến khi rời khỏi đoạn thời gian này, xuất hiện ở phía trên hòn đảo bên ngoài thuộc về thời đại của hắn.

Một khắc thân ảnh Hứa Thanh hiển lộ bên ngoài, bầu trời nổ vang sấm sét, một giọng nói trêu chọc quen thuộc truyên đến từ phía sau hắn.

"Tiểu Thanh à, tốc độ này của ngươi có chút chậm đó nhé."

Hứa Thanh quay đầu, nhìn đội trưởng ở sau lưng đang ngồi trên dòng sông thời gian, y vừa cười nhạt vừa vuốt vuốt chín khỏa mặt trời thu nhỏ lại giống như hat chau.

"Những lão gia gia lão nai nãi này có chút không coi trọng ta à nha, an bài cho ta tới thời gian một khắc nhi tử thứ tư của Chúa Tể đột phá Kim Đan bước vào Nguyên Anh."

"Ta chỉ giơ giơ ngón tay lên, liền tiêu diệt tiểu thí hài kiêu ngạo kia, còn thuận tiện cởi bỏ một đạo phong ấn."

Đội trưởng đắc ý, trong thân thể bộc phát khí thế, một tòa Bí Tàng đen nhánh như ẩn như hiện lập tức xuất hiện ở phía sau y.

Hứa Thanh cũng không hề ngoài ý muốn đối với việc đại sư huynh đột phá tu vi, trên thực tế lúc hai người bọn họ nhận được Nghịch Nguyệt Điện chuyển dưỡng lại, Hứa Thanh đã nhìn ra đội trưởng là cố ý không tăng tu vi lên.

"Đại sư huynh, ngươi là cố ý muốn đi tới năm thắng nhi tử thứ tư của Chúa Tể tu vi Nguyên Anh đúng không?”

Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng. Đội trưởng nghe vậy liền nở nụ cười, đang muốn nói chuyện.

Nhưng vào lúc này, bốn phía bỗng bốc lên bọt nước, thân ảnh Thần Tước Tử đi ra từ bên trong một mảnh bọt nước, cho đến khi ra tới bên ngoài, thân thể của nàng liền bắt đâu héo rũ, mắt thường có thể thấy được đang tiêu tán.

"Thời đại ta đi tới kia, nhi tử thứ tư của Chúa Tể đã bị chém giết, mà sứ mạng của ta cũng đã hoàn thành, phần phân thân này. . . . . Không cách nào tiếp tục tồn tại nữa."

"Tiếp theo, liền nhờ cậy vào các ngươi rồi."

Cỗ phân thân của Thần Tước Tử từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ chấn động cảm xúc nào, dù là lúc này đang ở trong tiêu tán cũng là như thế.

Đây là đại giới khi nàng lưu lại cỗ phân thân ấy, cũng là chấp niệm cùng sứ mạng của nàng.

Nàng là chủ nhân đời trước của Nghịch Nguyệt Điện, nhưng cuối cùng nàng không cách nào dẫn dắt mọi người của thời đại đó thành công giải thoát, sự không cam lòng cùng với tiếc nuối của nàng đã đắp nặn lên cỗ phân thân này.

Hôm nay mặc dù nàng vẫn còn tiếc nuối, nhưng đã tận lực.

Vì vậy nàng bình tĩnh mở miệng, cuối cùng liền nhìn qua phiến thế giới này, than nhẹ một tiếng rồi nhắm nghiền hai mắt.

Gió thổi qua, thân thể của nàng dần dần mơ hồ, cho đến khi trở thành tro bụi, tan biến trong trời đất, chỉ có tiếng thở dài vẫn còn vang vọng.

Hứa Thanh cúi đầu, lặng lẽ bái một cái.

Đội trưởng ngóng nhìn một màn này, cũng không nhiều lời, tương tự cúi bái.

Rất nhanh bọt nước lần nữa sôi trào, thân ảnh Ngũ nãi nãi bước ra từ bên trong, bước chân của nàng lảo đảo, lúc đi ra ngoài liền phun ra một ngụm lớn máu tươi, bộ dạng càng thêm già nua.

Sau khi chú ý tới hai người Hứa Thanh, trong mắt của nàng lộ ra vui mừng, khẽ gật đầu, tiếp theo cũng không có thời gian nhiều lời mà lập tức khoanh chân ngồi xuống, trên người nàng tản ra từng trận quang điểm màu trắng, dung nhập vào bên trong dòng sông thời gian.

Nàng đang hiến tế sinh cơ của chính mình, để gia trì cho ca ca và tỷ tỷ của mình.

Theo những quang điểm màu trắng dung nhập, nước sông cuộn trào càng thêm kịch liệt, trong lúc tang tâng sóng biển lên xuống, lão Bát xuất hiện.

Nửa người dưới của gã đã không còn, rất nhiều quang điểm hội tụ tới đó, như muốn hồi phục lại cho gã.

Giờ phút này chỉ có nửa người trên leo ra từ trong nước sông, nhổ ra một cục đờm, nhếch miệng cười một cái.

"Trước kia ta đã nhìn lão Tứ không vừa mắt rồi, đã sớm nghĩ kỹ phải đánh cho gã một trận, lần này thật là đã ghiền!"

Nói xong gã liền vung tay lên, quang điểm hội tụ trên nửa người dưới để hồi phục lại thân hình lập tức bị gã trực tiếp đánh tan, tuôn tới phía Ngũ công chúa.

"Ngươi chỉ còn có chút thọ nguyên, đừng lãng phí ở trên người ta, tự ta có thể làm được!"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment