Chương 1621: Quá khứ của ta, tương lai của ngươi (2)
Chương 1621: Quá khứ của ta, tương lai của ngươi (2)Chương 1621: Quá khứ của ta, tương lai của ngươi (2)
Chương 1621: Quá khứ của ta, tương lai của ngươi (2)
Ngũ công chúa liếc mắt nhìn lão Bát, cũng không cự tuyệt.
"Nhị Ngưu, trông thấy Bát gia gia của ngươi như vậy, còn chưa tới đỡ ta một tay.' Lão Bát chuyển tâm mắt nhìn qua, rơi tới trên người đội trưởng, cười ha ha nói.
Đội trưởng cười hì hì nhanh chóng chạy tới, một tay đỡ lấy Bát gia gia, truyền ra lời tán thưởng.
"Bát gia gia uy dũng phi phàm, vốn tưởng rằng thế gian này chỉ có người tài năng như ta mới có được loại quyết đoán cùng khí phách thế này, không ngờ trong thiên địa này lại vẫn có nhân vật anh hùng như Bát gia gial"
Lão Bát ngạo nghễ, vừa muốn nói chút gì đó, bên phía dòng sông thời gian truyền tới tiếng nổ vang, thân ảnh Thế tử cùng với Minh Mai công chúa lần lượt đi ra, xuất hiện sau cùng là lão Cửu.
Lão Cửu xuất hiện, khí thế kinh người, chỉ thấy một lưỡi dao sắc bén lượn lờ bay ra từ trong nước sông, trên mũi dao còn có máu tươi màu vàng.
Thời đại mà lão Cửu đi, là thời điểm Thần tử mạnh nhất trong chín người.
"Đã trảm."
Lão Cửu mặt không cảm xúc, trâm thấp mở miệng.
Thế tử cùng với Minh Mai công chúa nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, bọn họ cũng tương tự thành công.
Bây giờ mọi người cơ bản toàn bộ xuất hiện, nhưng đúng là vẫn còn có một người không có ra ngoài.
Lý Tiêu Sơn.
"Lão đã vẫn lạc, nhưng cũng thành công.'
Minh Mai công chúa ngóng nhìn dòng sông thời gian, nhẹ giọng mở miệng, sau đó giơ tay phải vung lên, dòng sông thời gian lan tràn thiên địa này lập tức nhanh chóng tiêu tán.
Pho tượng Chúa Tể bị dìm ngập ở bên trong cũng dần dần hiển lộ ra.
Trên đỉnh đầu có một thân ảnh đang quỳ.
Theo nước sông liên tục tiêu tán rút đi, tu sĩ Hồng Nguyệt cùng với Nghịch Nguyệt Điện bị bao phủ ở đại địa cũng đều dần dần mở hai mắt ra, đầu tiên là mờ mịt, sau đó hoảng sợ, mạnh mẽ nhìn về phía mọi người Hứa Thanh trên bầu trời cùng với thân ảnh trên đỉnh đầu tượng Chúa Tể.
Đó là bản thể của Thần tử.
Bề ngoài của gã dữ tợn, thân hình kinh khủng không khác gì cùng với lúc trước, duy chỉ có khí tức bất ổn, giờ phút này thân thể hơi động một chút, mở hai mắt ra.
Trong mắt có hỏa diễm màu vàng đang thiêu đốt, ngóng nhìn màn trời.
Trên màn trời, đám người Thế tử hạ ánh mắt xuống, đối mắt cùng gã.
Hứa Thanh cùng với đội trưởng lui ra phía sau vài bước, trận chiến đến lúc này đã là khâu cuối cùng, nếu như nghỉ thức vừa nay thành công mà vẫn không cách nào ngăn cản Thần tử thành Thần như cũ, vậy thì tiếp theo hết thảy mọi thứ đều không có bất cứ ý nghĩa gì.
Hồi lâu sau, Thần tử dân đứng người lên, giọng nói khàn khàn mang theo một vòng cảm giác như bị hun khói vang vọng thiên địa.
"Phụ thân của chúng ta, trong mắt người khác y là Chúa Tể, là người thủ vệ một phương trời, tận trung đối với Cổ Hoàng, thương cảm đối với chúng sinh."
"Nhưng trên thực tế, y là một người tự mâu thuẫn, cũng là một kẻ lãnh khốc."
Trên màn trời, Thế tử lắc đầu.
"Đó là vì ngươi không hiểu phụ thân của chúng ta."
Thần tử trâm mặc, sau một lúc lâu nhìn qua Thế tử, nhẹ giọng mở miệng. "Thế tử ca ca, phụ thân trong mắt ngươi cùng trong mắt ta không giống nhau, lần đầu tiên ngươi sinh ra, phụ thân trong mắt của ngươi là Chúa Tể, lần đầu tiên ta sinh ra, phụ thân trong mắt ta là... Thân Linh."
Thế tử muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không phản bác được, trong mắt Minh Mai công chúa lóe lên hàn mang, nhàn nhạt mở miệng.
"Đây chẳng phải là lý do để ngươi lựa chọn phản bội cùng với trà độc quan hệ huyết thống."
Thần tử quay đầu, chú ý đến trên người Minh Mai công chúa, cũng nhìn về phía Ngũ công chúa cùng với lão Bát, cuối cùng nhìn về phía lão Cửu.
"Tam tỷ, Ngũ muội, Bát đệ, Cửu đệ....."
"Ta muốn hỏi các ngươi một vấn đề."
"Mọi người đều say riêng mình ngươi tỉnh, cùng với mọi người đều tỉnh riêng mình ngươi say, vậy thì ai... . Càng bi ai hơn đây?”
Những lời này, cũng không có đáp án.
Một khắc nói xong, Thần tử tự giễu cười một cái, hỏa diễm màu vàng từ trong mắt gã lan tràn ra, đốt cháy trên mặt, chảy xuôi trên người, hừng hực thiêu đốt, dân dần kinh thiên động địa.
Hỏa diễm đốt tới đại địa, ánh lửa chiếu xuyên qua bầu trời.
Vào thời khắc này, cảm giác thần thánh vô cùng mãnh liệt.
Đó là..... Thân Hỏa.
Nhưng mà lửa này cháy lên, cũng không phải là Thần tử đã hoàn thành nghi thức, mà do cắn trả.
Bên trong cơn tự thiêu, ánh mắt của gã dịch chuyển khỏi trên thân đám người Thế tử, nhìn về phía đội trưởng, trong mắt có một vòng thâm ý.
Đội trưởng nhìn nhau cùng gã, thần sắc lộ ra một tia điên cuồng, bỗng nhiên giơ tay phải lên, giờ phút này chín mặt trời nhân tạo vuốt vuốt trong tay lập tức bay ra thẳng đến Thần tử, vờn quanh bốn phía.
Từng sợi Thân Hỏa màu vàng lại từ trên người Thần tử bay vào bên trong chín mặt trời này.
Một màn như thế khiến cho thần sắc đám người Thế tử ngưng tụ, mà chín mặt trời kia cũng ở dưới Thần Hỏa dung nhập, xuất hiện cải biến nghiêng trời lệch đất, đã trở thành màu vàng.
"Tiểu Thanh, đây mới là nguyên nhân sau khi đại sư huynh của ngươi tới Tế Nguyệt đại vực, lập tức liền sưu tập mặt trời nhân tạo, sau khi hấp thu Thần Hỏa, ngươi xem chín mặt trời này, có phải có vài phần như là Thự Quang Chi Dương hay không!"
"Chín phiên bản thu nhỏ của Thự Quang Chi Dương, là đại lễ cho Xích Mẫu, nổ chết lão nương kial"
Giọng nói ẩn chứa điên cuồng của đội trưởng vang vọng bát phương, Hứa Thanh cũng không ngoài ý muốn, giờ phút này lực chú ý của hắn không có đặt tới chín mặt trời đó, mà là đang nhìn tới chỗ Thần tử.
Bởi vì trong lúc toàn thân Thần tử đang nhanh chóng thiêu đốt và tiêu tán, người cuối cùng gã liếc mắt nhìn, chính là Hứa Thanh.
"Hết thảy, đều là bởi vì sự xuất hiện của ngươi, đã trở thành đầu nguồn."
"Giữa ta và ngươi có quá nhiều điểm tương tự, đây quả thật là trùng hợp sao?”
"Có khi nào quá khứ của ta, sẽ là tương lai của ngươi hay không... Thần tử nhẹ giọng thì thào, thân thể bị hỏa diễm bao phủ, dần dần tiêu tán trên đỉnh đầu pho tượng của phụ thân.
Thiên địa rung chuyển, gió lớn gào thét, mây mù bốc lên.
Xa xa, ngôi sao Hồng Nguyệt ở phía chân trời càng lúc càng lớn, bốn phía tràn ra ánh sáng đỏ ửng hình thành huyết quang, hợp thành gương mặt Xích Mẫu nhắm mắt, bao phủ bầu trời. Thần, đã đến.