Chương 1622: Cổ Việt Ninh Viêm (1)
Chương 1622: Cổ Việt Ninh Viêm (1)Chương 1622: Cổ Việt Ninh Viêm (1)
Chương 1622: Cổ Việt Ninh Viêm q)
Dưới bầu trời nổi lên một trận mưa, mưa này như nước mắt, cũng như máu, nhưng màu sắc cũng không phải là màu đỏ mà là màu vàng kim.
Vào thời khắc này, nước mắt và máu màu vàng giáng từ trên trời xuống, tràn ngập trên khắp toàn bộ Tế Nguyệt đại vực.
Nhưng nó cũng không phải chân thật, mà là mưa hư ảo, hình như dính lây khí tức của dòng sông thời gian, cho nên nhìn như tung bay, trên thực tế nó có lẽ đã rơi vào trong quá khứ Viễn Cổ, cũng có lẽ đã rơi vào tương lai...
Đây cũng là do tính chất đặc dị của Thần Linh dẫn đến.
Đối với tồn tại dạng Thần Linh thế này, rất ít người trên đại lục Vọng Cổ có thể chân chính hiểu hoặc nói ra được bản chất, loại tồn tại đó đã vượt qua cấp độ sinh mạng hiện nay, bản thân tồn tại đó vốn có đủ đặc thù không cách nào lý giải và nói rõ.
Mặc dù Thần tử đột phá thất bại, nhưng mà trong một nháy mắt, thật ra gã đã có đủ đặc tính của Thần Linh, vì vậy Thần tử vong, tự nhiên sẽ có loại mây máu Thần Linh chảy xuôi như thế.
Càng có một cỗ ý cảnh bi thương nông đậm ở bên trong mây máu, lan tràn vào trong lòng từng sinh mệnh, hóa thành một câu.
"Mọi người đều say riêng mình ngươi tỉnh, cùng với mọi người đều tỉnh riêng mình ngươi say, vậy thì ai... Càng bi ai hơn đây?”
Hứa Thanh trâm mặc, trong đầu của hắn không chỉ vang vọng câu nói này của Thần tử, còn có cả một câu nói sau cùng trước khi gã tử vong.
"Có khi nào quá khứ của ta, sẽ là tương lai của ngươi hay không..."
Những lời này khắc ở trong lòng Hứa Thanh, tràn ngập trong linh hồn hắn, cho đến một lát sau Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn ngôi sao Hồng Nguyệt trên bau trời xa xa.
Từ nơi này nhìn tới, ngôi sao Hồng Nguyệt chính là một khỏa thiên thạch màu đỏ cực lớn, chiếm cứ nửa cái bầu trời, khiến cho toàn bộ thế giới nhuộm thành màu đỏ, càng có một cỗ cảm giác áp bách cực lớn, theo Thần đến, bao phủ thiên địa, ngay cả mây máu hư ảo cũng bởi vì ngôi sao Hồng Nguyệt này đến mà dần dần trở nên mơ hồ.
Trong khoảng thời gian ngắn, bầu trời xuất hiện dấu hiệu lõm xuống, Thiên Đạo cần phải tránh lui, theo ngôi sao Hồng Nguyệt xuất hiện, hết thảy quy tắc pháp tắc đều sụp đổ, không còn tồn tại.
Đại địa cũng là như thế, thủy triều lên xuống phản ứng đến cực hạn, thân núi sụp xuống, mặt đất vỡ vụn, sông lớn ngược dòng, như thể là tận thế phủ xuống.
"Tới nhanh hơn một chút so với dự đoán, nhiều nhất ba ngày nữa, Thần sẽ xuất hiện ở nơi đây."
Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, nhìn tới ngôi sao Hồng Nguyệt, y liếm liếm bờ môi sau đó giơ tay lên triệu hồi chín mặt trời nhân tạo, vừa vuốt vuốt trong tay, vừa trâm thấp mở miệng.
"Tiểu sư đệ, về phần lời mà nhi tử thứ tư của Chúa Tể nói cùng với ngươi trước khi tử vong, ngươi không cần thiết để ý tới, ngươi phải biết có những người trước khi tử vong luôn thích nói một chút lời cố làm ra vẻ huyền bí, nhằm để cho thế nhân nhớ kỹ."
"Cái thói quen đó thật ra rất tốt, về sau ta cũng sẽ làm như vậy, lời kịch ta cũng đã nghĩ kỹ rồi, tương lai lúc ta tử vong, ta sẽ nói. .. Khi tàn diện Thần Linh trên bầu trời lần nữa mở mắt, ta sẽ còn trở về, gặp tiểu sư đệ của ta."
"Thế nào, những lời này có phải rất ngầu hay không, phải chăng thể hiện tình nghĩa của chúng ta một cách hoàn mỹ đúng không nà, ha ha ha, phải chăng sẽ khiến cho người nào đó nghe được liền liên tưởng vô biên vô hạn hay không, nói không chừng còn cho rằng lão tử chính là tàn diện Thần Linh đấy."
Đội trưởng trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ta cũng đã nghĩ kỹ một câu giúp ngươi rồi tiểu sư đệ, nếu như về sau ngươi tử vong, nhớ kỹ trước khi chết nhất định phải dùng giọng trâm thấp nói... Năm thứ mười một sau khi đại sư huynh của ta giáng lâm, ta sẽ trở về."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng.
“Đại sư huynh, ta cám ơn ngươi.'
"Ha ha, không cần khách khí, giữa hai ta cần gì phải so đo."
Đội trưởng mặt mày hớn hở, cười đắc ý.
"Như vậy, đại sư huynh, Thần tử của đoạn năm tháng ngươi di tới có cái gì? Hứa Thanh hỏi ra thắc mắc lúc trước muốn hỏi. Đội trưởng nghe vậy, trên mặt vẫn nở nụ cười như trước, duy chỉ có trong mắt nhiều hơn một chút ý vị thâm trường, nhẹ giọng truyền ra lời nói.
"Lý Tự Hóa, là vào trước lúc nhi tử thứ tư đạt tới Nguyên Anh đệ tam kiếp, mới chém đứt Thần Hỏa của bản thân."
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.
"Nói cách khác, thời đại mà ngươi đi, Lý Tự Hóa vẫn là Thần Linh!"
Đội trưởng nhẹ gật đầu, Hứa Thanh liec mắt nhìn đội trưởng rồi không hỏi nhiều hơn nữa.
Mà giờ khắc này, theo Thần tử tử vong, vẻ mặt của những tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện đến từ bốn phía trở nên phấn khởi trước đó chưa từng có, dù là ngôi sao Hồng Nguyệt đã đến, nhưng mà chuyện hôm nay, trong toàn bộ lịch sử của Tế Nguyệt đại vực đều chưa từng xuất hiện qua.
Hồng Nguyệt Thần Điện, bị diệt!
Điện hoàng bị phong ấn, Thần tử vẫn lạc, hết thảy tất cả những thứ này đều đại biểu hy vọng!
Mà so với tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện, những tu sĩ Hồng Nguyệt thì là hô hấp dồn dập, trong lòng nổi lên vô tận sóng trào.
Hồng Nguyệt, ngẩng đầu có thể thấy được, nhưng đối với bọn họ mà nói, tử vong cũng tương tự tùy thời phủ xuống.
Bởi vì bọn họ đã mất đi Điện hoàng cùng với Thần tử làm chỗ dựa che chở, ba ngày nữa ngôi sao Hồng Nguyệt mới tới, trong thời kỳ này, đám người Thế tử trên bầu trời, sự hiện hữu của bọn họ ở bên trong Tế Nguyệt đại vực chính là đỉnh phong.
Một lời có thể quyết sinh tu
Giờ phút này bên trên màn trời, Thế tử ngóng nhìn ngôi sao Hồng Nguyệt, thân sắc ngưng trọng, Minh Mai công chúa cùng với Ngũ công chúa, còn có lão Bát ở bên cạnh cũng đều như vậy.
Chỉ có lão Cửu mặt không cảm xúc, lạnh lùng nhìn ngôi sao Hồng Nguyệt, một tia sát ý bốc lên từ trên người y.
"Chúng ta chỉ có ba ngày."
Ánh mắt Thế tử thu hồi khỏi ngôi sao Hồng Nguyệt, nhìn Hứa Thanh cùng với đội trưởng.
"Hiện giờ đã là thời khắc mấu chốt, không quản rằng có phải các ngươi được sư tôn bố trí hết thảy hay không, ta chỉ muốn hỏi một câu, các ngươi thật sự có biện pháp phục sinh phụ vương của ta?"
Lời Thế tử vừa nói ra, huynh đệ tỷ muội bên cạnh đều nhìn về phía đội trưởng cùng Hứa Thanh.
Đội trưởng nghe vậy, ngẩng đầu nhìn qua đám người Thế tử, ngạo nghễ mở miệng.
"Các lão gia gia lão nãi nai yên tâm là được, Trần Nhị Ngưu ta trước giờ không khoác lác, nói có thể phục sinh liền nhất định có thể phục sinh, nhưng mà cần các lão gia gia lão nãi nãi phối hợp một chút, ví dụ như thi chút pháp, trích chút máu gì đó....."
Đội trưởng như chém đinh chặt sắt, không chút do dự nói ra.
Nhưng mà đám người Thế tử sau khi trâm ngâm một lúc, vẫn là lựa chọn nhìn tới Hứa Thanh.
Bản năng của bọn họ không tín nhiệm đối với lời nói của Trần Nhị Ngưu, nhưng mà quan hệ của bọn họ cùng với Hứa Thanh lại khác biệt, hắn coi như là một nửa đệ tử của bọn họ, cho nên lời nói của hắn liên không cùng một dạng với đội trưởng.
Mắt thấy như vậy, đội trưởng có điểm lúng túng, vì vậy liền trông mong nhìn qua Hứa Thanh, đáy lòng y cũng hiểu rõ, muốn để cho đám người Thế tử phối hợp, y tự nói trăm câu, không bằng Hứa Thanh nói một câu.