Chương 1623: Cổ Việt Ninh Viêm (2)
Chương 1623: Cổ Việt Ninh Viêm (2)Chương 1623: Cổ Việt Ninh Viêm (2)
Chương 1623: Cổ Việt Ninh Viêm (2)
Hứa Thanh không chan chờ, ngóng nhìn đám người Thế tử và cung kính mở miệng.
"Tiền bối, sư huynh của ta nói có thể, thì ta tin tưởng nhất định có thểt"
Thế tử trâm mặc, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu.
“Trong thời gian ba ngày này, chúng ta sẽ toàn lực phối hợp, nếu như cuối cùng vẫn không cách nào làm được, Hứa Thanh. . . Lão phu sẽ đưa ngươi rời khỏi Tế Nguyệt đại vực, chuyện nơi đây, chờ sau này ngươi có năng lực có thể giải quyết, lại đến xử lý."
"Về phần ngươi. ... Liên lưu lại đây đi."
Thế tử quét mắt liếc đội trưởng, nhàn nhạt mở miệng.
Loại đối đãi khác nhau này khiến cho Nhị Ngưu rất là bất đắc dĩ, nhưng y cũng hiểu mình làm cho người ta cảm giác quá mức thành thật, mà thành thật tới cực hạn, thường thường ngược lại sẽ khiến cho người khác cho là mình không đáng tin cậy.
"Hazz, thành thật cũng không phải lỗi của ta, là ưu điểm của ta đấy nha."
Đội trưởng có chút không cam lòng, nhưng mà trên mặt lại lộ ra vẻ nịnh nọt, vội vàng truyền ra lời nói.
"Lão gia gia, ta cũng muốn ở chỗ này cùng với các ngài, nhưng mà ta thật sự có thể khiến cho Chúa Tể phục sinh, quá trình sống lại cần mượn nhờ tiểu sư đệ ta trợ giúp cùng với rất nhiều chuẩn bị của ta, thiếu một thứ cũng không được, mà bước đầu tiên này, đúng là cần sự đặc thù của tiểu sư đệ taI"
"Tiểu sư đệ, ta cần Giải Chú đan của nguoi tới tiến hành một trận tẩy trần đối với toàn bộ chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, từ đó giảm xuống nguyền rủa của bọn họ, ít nhất cũng phải giảm xuống ba thành, muốn làm được điểm này, ngươi cần cái gì?"
Đội trưởng nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, trâm thấp mở miệng.
"Ta cần lực lượng Hồng Nguyệt trong cơ thể của bọn họ."
Hứa Thanh chỉ một ngón tay tới tu sĩ Hồng Nguyệt phía dưới.
Những tu sĩ Hồng Nguyệt nơi đây toàn bộ biến sắc.
"Ta cần lực lượng Hồng Nguyệt trong cơ thể của bọn họ, dùng đó làm thuốc dẫn, lấy địa phương của khí linh Nghịch Nguyệt Điện làm lò đan."
Hứa Thanh nói xong, đội trưởng lập tức nhìn Thế tử.
Đám người Thế tử không chan chờ chút nào, bọn họ riêng phần mình giơ tay lên, toàn lực nhấn một cái xuống đại địa phía dưới.
Năm vị Uẩn Thần ầm ầm phủ uy áp xuống, bao trùm hết thảy tu sĩ Hồng Nguyệt dưới đại địa.
Âm thanh nổ vang vang vọng, đại địa chấn động, tu sĩ Hồng Nguyệt nơi đây phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể run rẩy nhao nhao tan vỡ, bất kể tu vi gì, đối mặt cùng lúc với năm vị Uẩn Thần, đều không có lực chống cự.
Thân thể của bọn họ vỡ vụn, bài trừ ra máu tươi, hình thành một cái biển máu bay lên trên không, bay thẳng đến phía Hứa Thanh.
Cường giả bên trong tu sĩ Hồng Nguyệt như Huyết vệ cùng với ba tu sĩ Hồng Nguyệt cổ xưa kia, bọn họ cũng chỉ giữ vững được nhiều hơn so với người bên ngoài một hồi, cuối cùng vẫn khó tránh thoát khỏi được hạo kiếp, rất nhanh liền chia năm xẻ bảy, hết thảy thân thể đều hóa thành máu tươi, dung nhập vào trong biển máu.
Một màn như thế tựa như Địa Ngục nhân gian, nhưng không có bất kỳ người nào dâng lên cảm giác đồng cảm. Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, cảm thụ biển máu nồng đậm lực lượng Hồng Nguyệt bốn phía, hắn giơ tay phải lên chỉ một ngón tay vào hư không, Nghịch Nguyệt Kính lập tức xuất hiện ở phía trên hắn.
Một màn lập lòe trong địa phương của khí linh Nghịch Nguyệt Điện hôm ấy, xuất hiện ở trong hiện thực.
Hứa Thanh, bắt đầu luyện chế! Nhưng cũng có khác nhau, lần này không phải là luyện đan, mà luyện một trận mưa!
Một trận mưa mượn nhờ lực lượng của Nghịch Nguyệt Kính, dung nhập vào trong tâm thần chúng sinh, giải bớt nguyên rủa.
Rất nhanh huyết dịch bốn phía sôi trào, dưới quá trình luyện chế của Hứa Thanh, hết thảy trong đó đều bị cải biến, cuối cùng Hứa Thanh còn hiệu lệnh hết thảy huyết thú nơi đây, dẫn động máu tươi của bọn nó dung nhập vào trong, cuối cùng phối hợp với quyên hành Hồng Nguyệt của chính mình, truyền ra giọng nói trâm thấp.
"Giảm nguyên rủa!"
Lời của Hứa Thanh, dường như mở miệng thành phép, một khắc vang vọng là biển máu bốn phía liền nổ vang, lao thẳng đến Nghịch Nguyệt Kính.
Sau khi được Nghịch Nguyệt Kính hấp thu, một trận phong bạo huyết sắc liền xuất hiện ở trong tâm thần chúng sinh còn sót lại trong Tế Nguyệt đại vực.
Trong thời gian ngắn, chúng sinh rung động lắc lư, bất kể tộc gì hay bất kể tu vi nào, giờ phút này tất cả mọi người trong mảnh đại vực này, nguyên rủa trong cơ thể của bọn họ tựa như là hàn băng gặp phải nước sôi vậy, bắt đầu tan ral
"Tiếp đến là bước thứ hai, Thế tử lão gia gia, khôi phục Chúa Tể, cần huyết mạch của các ngài làm dẫn, lấy máu huyết Uẩn Thần của các ngài dung nhập trong pho tượng Chúa Tể, khôi phục máu thịt cho Chúa Te
Đội trưởng chợt ngẩng đầu, nhìn đám người Thế tử.
Thế tử cùng huynh đệ tỷ muội nhìn lẫn nhau, sau đó riêng phần mình nhắm mắt, mi tâm nhao nhao vỡ ra, từng giọt từng giọt huyết dịch ẩn chứa sinh mệnh cùng với tu vi của bọn họ bay ra, dung nhập tới pho tượng Chúa Tể, liên tục không ngừng.
"Sau đó là bước thứ ba, tập hợp nguyện lực càng thêm tỉnh khiết của chúng sinh sau khi được giảm xuống nguyên rủa, hội tụ tới trong pho tượng Chúa Tể, triệu hoán Chúa Tể thức tỉnh!"
Thân thể đội trưởng bay lên trên không, tóc tai bù xù, trong mắt lộ ra điên cuồng hô to một tiếng, giọng nói truyền vào trong Nghịch Nguyệt Kính, vang vọng trong đầu chúng sinh.
Rất nhanh, từng quang điểm bay lên từ trên đại địa, từ khắp bát phương xuyên thẳng qua hư vô rồi xuất hiện ở nơi đây, sau đó bay thẳng đến trong cơ thể pho tượng Chúa Tể, khi từng cái nhập vào, trong suốt vô số năm tháng qua, pho tượng Chúa Te lần đầu tiên. .. Chấn động.
Rất nhiều bụi bặm rơi lả tả, đất rung núi chuyển.
Nhưng mà cũng chỉ như thế mà thôi, sau khi pho tượng Chúa Tể chấn động một cái liên bình tĩnh trở lại, không có thức tỉnh.
Đám người Thế tử vẫn còn chuyển vào máu tươi, mắt thấy như vậy, liền nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng không chút hoảng hốt, ngược lại vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm, hét lớn một tiếng vê phía Nghịch Nguyệt Kính.
"Tiểu Thanh, giúp ta lôi Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu tới đây!"
Hứa Thanh gật đầu, lập tức bấm niệm pháp quyết, Nghịch Nguyệt Kính lập tức lập lòe, trong tiệm thuốc nhỏ ở Khổ Sinh sơn mạch phía xa, thân ảnh hai người Ninh Viêm cùng với Ngô Kiếm Vu bị cái Vực Bảo này cưỡng ép truyền tống đến. Một khắc sau, trên mặt hai người còn mang theo mờ mịt, sau khi thấy rõ hết thảy bốn phía, Ninh Viêm hít sâu, Ngô Kiếm Vu thì la thất thanh.
"Không biết gia gia trên đỉnh đầu, người nào chấn kinh hạ sấm sét!"
Đội trưởng trừng mắt, hét lớn một tiếng.
"Ngô Kiếm Vu, kêu những sủng vật của ngươi ra đây hết, huyết mạch của bọn nó đến từ hảo hữu của Chúa Tể, để chúng nó quỳ bái, cùng nhau triệu hoán."
"Ninh Viêm, ta biết rõ huyết mạch của ngươi đến từ Hoàng Đô Đại Vực, phụ thân ngươi là Nhân Hoàng hiện thời, họ của ngươi không phải Ninh, là Cổ Việt! Đi quỳ bái pho tượng cho ta, lấy thân phận huyết mạch hậu nhân Cổ Hoàng không biết bao thời đại của ngươi đi cúng bái, triệu hoán Chúa Tểt"
Ngô Kiếm Vu sửng sốt một chút, không chân chờ mà lập tức triệu hoán, nhưng Ninh Viêm sau khi nghe vậy, thần sắc đại biến, kinh nghi bất định.
Hứa Thanh lạnh mắt nhìn qua.
"Còn không làm theo!"
Ninh Viêm co rụt đầu lại, gã sợ đội trưởng, nhưng lại càng sợ Hứa Thanh hơn, vì vậy theo bản năng lộ ra ý nịnh nọt, vội vàng gật đầu.
"Hiểu rồi, ta đi qùy ngay. . ."