Chương 1624: Phía sau ta cũng có người (1)
Chương 1624: Phía sau ta cũng có người (1)Chương 1624: Phía sau ta cũng có người (1)
Chuong 1624: Phia sau ta cung conguoi (1)
Tế Nguyệt đại vực, hòn đảo tổng bộ Hồng Nguyệt.
Thiên địa nơi này nổ vang, gió giục mây vân, mà đầu nguồn của tất cả những thứ ấy chính là từ pho tượng Chúa Tể đội trời đạp đất.
Giờ phút này pho tượng bị cưỡng ép quỳ bái ở đó đang rung động kịch liệt.
Rất nhiều bụi bặm cùng với đá lở rơi ra từ trên pho tượng, từng đạo khe hở cấp tốc hình thành trên thân thể pho tượng, lan tràn ra khắp toàn thân.
Cùng lúc đó, nguyện lực đến từ chúng sinh khắp bát phương biến thành quang điểm màu trắng cũng đang liên tục vọt tới, không ngừng dung nhập vào trong pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa, khôi phục máu thịt của Chúa Tể, khiến cho pho tượng càng lúc càng rung động mạnh hơn. Bốn phía xung quanh pho tượng, đám người Thế tử khoanh chân ngồi trên không trung, mi tâm riêng phân mình đều có một khe hở, từng giọt máu tươi bay ra.
Những giọt máu tươi ẩn chứa lực lượng đồng nguyên này, rơi vào trên pho tượng phụ vương của bọn họ, dần dần khôi phục tâm thần của vị ấy.
Nhưng hiển nhiên, khiến Chúa Tể khôi phục lại không phải là một việc đơn giản.
Giờ phút này theo lời nói của Hứa Thanh và đội trưởng, biểu cảm của Ninh Viêm vẻ nịnh nọt, đồng thời trong đầu gã bất giác hiện ra hình bóng người thái giám bên cạnh phụ hoàng, thế là theo bản năng lộ ra biểu cảm tương tự.
Nhưng mà đáy lòng của gã lại vô cùng bi phẫn.
"Lão tử vốn là Hoàng tử, các ngươi những người này, thật là quá đáng!"
"Hứa lão đại còn tốt một chút, dù sao hắn cũng không biết thân phận thật của ta, trước kia còn cứu mạng ta, đối xử với ta rất tốt, nhưng mà cái tên Trần Nhị Ngưu chết tiệt đáng chém ngàn đao kia!"
"Rõ ràng y đã sớm biết được thân phận chân chính của ta, thế mà vẫn còn dám đối với ta như vậy!"
"Ngươi chờ đó cho ta, chờ sau khi trở lại Hoàng Đô Đại Vực, ta nhất định cho ngươi xem một chút uy nghiêm của Hoàng tử!"
Trong lúc Ninh Viêm đang thâm mắng trong lòng, đội trưởng bên đó nheo mắt lại, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, âm lãnh nói tới.
"Làm sao tiểu Ninh Ninh, hình như ta cảm thấy ngươi đang thâm mắng ta thì phải."
Ninh Viêm run lên một cái, vội vàng xoay người nịnh nọt, nhanh chóng lắc đầu.
"Làm sao có thể, Nhị Ngưu sư huynh, ngươi đối với ta ân trọng như núi, đừng nói là kêu ta qùy, coi như là kêu ta chém đầu người ta cũng không nói hai lời, đoạn thời gian vui vẻ nhất đời này của ta, chính là được sư huynh ngươi luân phiên đánh thức dậy, cái loại cảm giác như bay lượn đó vô cùng tốt đẹp."
Ninh Viêm nguyên bản cũng không am hiểu vuốt mông ngựa, nhưng sau khi đi tới Tế Nguyệt đại vực, hết thảy đều dần dần bị cải bien. . . . Hứa Thanh liec mắt nhìn tới Ninh Viêm, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng quật cường của đối phương vào lần đầu tiên nhìn thấy ở Thái Sơ Ly U Trụ năm đó.
Giờ phút này vẻ quật cường kia đã sớm không còn nữa.
Về phần thân phận của đối phương, mặc dù lúc trước Hứa Thanh không biết cụ thể, nhưng mà theo huyết mạch đặc thù của Ninh Viêm cùng với đại sư huynh nhiều lần lôi kéo, trên thực tế đã nói rõ tất cả vấn đề.
Cho nên Hứa Thanh cũng đã có suy đoán về việc này, bây giờ bị đại sư huynh chỉ ra, hắn cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn.
Mà Ninh Viêm cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng chạy đến trước mặt pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa, phù phù một tiếng qùy xuống, lớn tiếng hô hoán.
"Tiền bối ở trên, vãn bối là đồ tôn thế hệ Huyền U Cổ Hoàng thứ 3915. Cổ Việt Ninh Viêm, trước khấu đầu chúc Tiên Tể vạn anl"
Một khắc những lời này được nói ra khỏi miệng, hết thảy biểu cảm nịnh nọt trên mặt Ninh Viêm đều tan biến, bị sự ngưng trọng thay thế, giọng nói cũng biến thành không giống cùng với trước kia, trâm thấp hơn và tăng thêm một chút uy nghiêm.
Mặc dù gã quỳ ở nơi đó nhưng lưng thẳng tắp, dưới tu vi vận hành, khí tức trên thân mơ hồ xuất hiện tiếng rồng gầm rú.
Giờ khắc này Ninh Viêm rõ ràng mặc quần áo tiểu nhị, nhưng lại hiển lộ ra khí chất không giống tâm thường, ánh mắt kiên định, nhất là sau khi gã giơ tay lên đặt vào mi tâm, theo gã nhẹ nhàng vạch một cái, một giọt máu tươi tràn ra, hư vô phía sau gã lập tức cuộn trào.
Trong đó mơ hồ giống như có từng đạo thân ảnh hư ảo nổi lên ở phía sau, mỗi một đạo thân ảnh, đều mặc Đế bào, đội Đế quan, khí thế cao cả.
Một màn như thế khiến cho Hứa Thanh cũng phải nhìn tới nhiều lần, đội trưởng bên đó chớp chớp hai mắt, không nói chuyện.
Vâ phân Ninh Viêm, giờ phút này mang theo khí thế bàng bạc, nhìn qua pho tượng Lý Tự Hóa, chậm rãi mở miệng.
"Vãn bối tiếp nhận mệnh lệnh Nhân Hoàng, tới Tế Nguyệt đại vực, hiệp trợ Tiên Tể khôi phục."
"Mời. .... Tiên Tể trở vê!"
Ninh Viêm nghiêm nghị cúi đầu bái xuống, mi tâm bay ra máu tươi, rất nhiều hư ảnh Đế Hoàng phía sau tràn vào trong đó, bay về phía pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa.
Cho đến khi rơi vào mi tâm pho tượng, dung nhập vào trong.
Trong nháy mắt tiếp theo, pho tượng Lý Tự Hóa ầm ầm chấn động, vào thời khắc này cảm giác khôi phục liên hiện ra vô cùng mãnh liệt.
Đối với nhân tộc mà nói, giọt máu tươi ẩn chứa huyết mạch Nhân Hoàng kia là chí cao vô thượng.
Vẫn không kết thúc, trong lúc pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa càng lúc càng vang động, Ngô Kiếm Vu cũng không cam chịu yếu thế, ở một bên xòe hai tay ra, chợt vung vẩy.
"Hư vô vạn đạo thiên tử tự, trở về Cửu Châu bên phụ thân ngươi!"
Trong lúc lời nói của Ngô Kiếm Vu vang vọng, từng con hung thú ẩn chứa chấn động huyết mạch nồng đậm nhanh chóng phủ xuống bốn phía quanh Ngô Kiếm Vu, bên trong có gấu, có hổ, có rùa, có chó, còn có một số thú vật lung tung rối loạn.
Anh Vũ cũng ở trong đó.
Ít nhất hơn mười con, sau khi xuất hiện thì hư vô bốn phía rung động lắc lư, từng tầng chấn động khuếch tán ra, sau đó những con hung thú này đồng loạt nhìn Ngô Kiếm Vu.
"Ta lấy mạng ta nghịch thương thiên, chúng tử còn không qùy gối tới!"
Ngô Kiếm Vu ngạo nghề, chỉ là những hung thú con nối dõi này của y phần lớn đều lộ ra thần sắc mờ mit hiển nhiên dù là đi theo Ngô Kiếm Vu đã lâu, nhưng chúng nó vẫn còn có chút nghe không hiểu lời nói của Ngô Kiếm Vu.
Ngô Kiếm Vu không vui, quét mắt nhìn Anh Vũ.
Anh Vũ ngẩng đầu, thân thể như một cây gậy, hét lên một tiếng.
“Quy, kêu!"
Toàn bộ hung thú lập tức đồng loạt quy xuống, riêng phân mình phát ra tiếng gào thét.
Lấy tiếng kêu của chúng nó, lấy thân phận huyết mạch của chúng nó, đi triệu hoán Chúa Tể Lý Tự Hóa.