Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1444 - Chương 1627: Xích Mẫu Đã Đến, Chúa Tể Sống Lại! (2)

Chương 1627: Xích Mẫu đã đến, Chúa Tể sống lại! (2) Chương 1627: Xích Mẫu đã đến, Chúa Tể sống lại! (2)Chương 1627: Xích Mẫu đã đến, Chúa Tể sống lại! (2)

Chương 1627: Xích Mẫu đã đến, Chúa Tể sống lại! (2)

Hứa Thanh nghe vậy, nhẹ gật đầu.

"Bệ hạ, sau khi buổi tiệc kết thúc, ta còn cần một cỗ vận khí Cổ Linh."

"Có thể"

Thiên địa nghịch chuyển, bát phương nổ vang, thân ảnh Hứa Thanh tan biến khỏi trong vòng xoáy, lúc xuất hiện đã trở về đến Tế Nguyệt đại vực, phía trước pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa.

Hắn vừa mới xuất hiện, đội trưởng bên đó liền lập tức nhìn lại, đám người Thế tử ở trên không trung cũng mở mắt ra, ngóng nhìn Hứa Thanh, nhất là nhìn tới kiện áo choàng màu đen sau lưng hắn.

Con mắt Cổ Linh Hoàng trên áo choàng cũng nhanh chóng co rút lại.

Thứ đầu tiên lão nhìn thấy, là pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa, lão cảm nhận sâu sắc được bên trong pho tượng ấy ẩn chứa lực lượng kinh khủng cùng với khí tức sắp khôi phục.

Sau đó lão nhìn lên bầu trời, nhìn qua ngôi sao Hồng Nguyệt cực lớn rất nhanh sẽ đến, trong lòng lão nổi lên gợn sóng.

Cuối cùng lão nhìn qua đám người Thế tử, lướt qua từng người, cuối cùng chú ý đến chỗ lão Cửu, ánh mắt híp lại.

"Tiền bối, đây là khách quý ta mời tới."

Hứa Thanh nhìn qua Thế tử, cung kính mở miệng.

Thế tử không nói chuyện mà nhẹ gật đầu, hiển nhiên vào lúc Hứa Thanh rời khỏi ngày hôm qua, đội trưởng cũng đã báo lại cho bọn họ biết tình hình, chỉ có lão Cửu, y nhìn qua áo choàng màu đen sau lưng Hứa Thanh, trên người tràn ra một tia hàn ý và nói.

"Người này... Có ân đối với chúng ta."

Con mắt Cổ Linh Hoàng ngưng tụ, lão cảm nhận được sát khí tuyệt thế từ trên người trước mắt này. Sát khí đó rất mạnh, đủ để xếp vào ba thứ hạng đầu trong số những người mà cả đời lão đã chứng kiến.

"Thiên kiêu như the. . . . . Một kiếm của y, có thể nhiếp Thần Linh!"

Cổ Linh Hoàng thì thào trong đáy lòng, mà tự nhiên lão hiểu rõ hàm nghĩa của những lời đó, đây là uy hiếp cùng cảnh cáo.

Nếu như đổi thành lúc lão toàn thịnh, tự nhiên lão sẽ lơ qua, nhưng hôm nay không giống nhau, huống hồ sau khi tới đây chứng kiến mọi thứ, tất cả cũng đều không kém nhiều lắm cùng với miêu tả của Hứa Thanh.

Về phân thượng thần, lão cũng cảm nhận được nồng đậm khí tức của họ ở trên một người bên cạnh.

"Cái tên lấm la lấm lét kia, trên người có mang cánh cửa định vị của Thần Linh."

Hết thảy mọi thứ, để cho đáy lòng Cổ Linh Hoàng chấn động một phen, truyền ra thần niệm.

"Hắn là tín đồ của ta, dĩ nhiên ta sẽ không hại hắn."

Lão Cửu nghe vậy thì thu hồi ánh mắt, nhưng mà sát khí vẫn bốc lên như trước.

Cổ Linh Hoàng nheo con mắt lại, lại quét mắt nhìn Chúa Tể đang khôi phục, có chỗ thu liễm.

Còn Hứa Thanh, thân sắc của hắn từ đầu đến cuối đều rất thong dong, nếu như hắn dám đi mời Cổ Linh Hoàng đến thì tự nhiên có chỗ dựa, hắn cũng xác định ở trong loại cục diện thế này, Cổ Linh Hoàng không lật nổi sóng lớn.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.

Chúng sinh trong Tế Nguyệt đại vực vẫn liên tục vang lên tiếng hô hoán như trước, theo ngôi sao Hồng Nguyệt trên bầu trời dần dân đến gần, tiếng hô hoán cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Mà giờ phút này trong mắt Hứa Thanh, ngôi sao Hồng Nguyệt đã vô cùng khổng lồ, không còn chiếm cứ nửa cái bầu trời nữa mà đã sắp hơn ba phần tư.

Màn trời như bị ngôi sao này bao phủ, thậm chí bởi vì khoảng cách quá gần, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được những vũng hố ở bên trên.

Bóng mờ của nó bao phủ đại địa, những nơi đi qua, mặt đất bốc lên, sông lớn bộc phát, dãy núi sụp xuống, khí tức ngôi sao Hồng Nguyệt tràn ra giống như là gió bạo quét ngang, khí tức Thần Linh bao phủ hết thảy.

Dị chất nồng đậm, thế giới vặn vẹo.

Đang ầm ầm tiến về phía pho tượng Chúa Tể nơi đây.

Hồ máu bốn phía lại bị nhồi vào, những nơi tâm mắt nhìn tới, đại địa là một mảnh đỏ thẫm, giống như vào thời khắc này, thế giới nơi đây đã bị biển máu bao phủ.

Chúng sinh run rẩy, cảm giác tuyệt vọng không cách nào khống chế mà dâng lên, hóa thành tiếng hô hoán càng them cuong liet.

Vào thời khắc này, khí tức khôi phục trên người Chúa Tể bộc phát ra khiến cho thiên địa vặn vẹo, hư vô nổ vang, dường như vô số thiên lôi đang oanh kích.

Nhưng mà bất luận âm thanh này truyền ra như thế nào, vẫn không thể ngăn cản ngôi sao Hồng Nguyệt tiến đến.

Trên màn trời, Hồng Nguyệt càng lúc càng gần.

Trên mặt đất, bóng mờ cuốn theo dị chất đã xuất hiện ở điểm cuối của tâm mắt.

Vẻ mặt của đám người Thế tử vô cùng ngưng trọng, trong mắt mang theo cừu hận, biểu cảm của đội trưởng cũng hiện lên căng thẳng.

Hết thảy chuẩn bị, bao nhiêu năm cố gắng, đều nhìn vào lần này!

Con mắt Cổ Linh Hoàng trên áo choàng của Hứa Thanh cũng lập tức nheo lại.

Nội tâm Hứa Thanh đồng dạng không cách nào điều khiển mà tự động nổi lên bất an, quyên hành Hồng Nguyệt trong cơ thể hoạt động mạnh đến mức trước đó chưa từng có, bị Hồng Nguyệt hút tới.

Trong khoảnh khắc này, cảm giác khác biệt trong lòng mọi người đạt đến đỉnh phong.

Trong nháy mắt tiếp theo, thiên địa tối sam lại, ngôi sao Hồng Nguyệt khổng lồ mang theo lực lượng vô tận như thủy triều lên xuống, mang theo thần uy kinh khủng, mang theo khí tức đáng sợ, xuất hiện ở. .... Màn trời phía trên pho tượng Chúa Tel

Ở ngay giữal

Xích Mẫu, đã đến!

Khí tức Thần Linh nồng đậm tới tột cùng, giống như là mực từ trên trời giáng xuống.

Trong chớp mắt, đám người Thế tử phun ra máu tươi, thân thể bắt đầu héo rũ mục nát, tràn ra hắc khí, nguyền rủa bị bộc phát.

Đội trưởng bên đó cũng không cách nào thừa nhận, triển khai Thự Quang Chi Dương vờn quanh, miễn cưỡng kiên trì.

Về phần Hứa Thanh, trên người hắn có áo choàng do Cổ Linh Hoàng biến thành, vào thời khắc này liên bị động chống cự khí tức kia bộc phát.

Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như thế nữa, bọn họ cũng khó có thể kiên trì quá lâu.

Tế Nguyệt đại vực cuộn mình, phiến thế giới này bắt đầu sụp đổ, chúng sinh vạn vật đều đang kêu rên, tận thế phủ xuống.

Nếu như biến hết thảy thứ này cấu thành một cảnh tượng, vậy thì bên trong cảnh tượng đó, Tế Nguyệt đại vực vô cùng thê thảm, pho tượng Chúa Tể quỳ bái, tương tự cùng với cái tên bình nguyên Sam Hối nơi đây vậy, y bị trừng phạt phải sám hối ở chỗ này. Trước kia, từng kỷ nguyên của Tế Nguyệt đại vực đều là như vậy.

Nhưng lúc này đây ... lại không giống nữal

Vào lúc mọi người đang khó khăn thừa nhận, trên thân thể pho tượng Chúa Tể lập tức ầm ầm thiêu đốt hỏa diễm màu trắng!

Đây là thiêu đốt khôi phục, là bởi thần uy và khí tức Hồng Nguyệt Xích Mẫu lan tràn ra, kích thích mà hình thành.

Ngọn lửa đó càng lúc càng mạnh, trong khoảnh khắc liền đạt đến cực hạn và bộc phát hướng lên màn trời, giờ phút này trong ngọn lửa ấy, hai cánh tay từ sau khi tử vong từ xưa tới nay chưa bao giờ giơ lên, trong tiếng nổ vang đỉnh tai nhức óc, lại chậm rãi giơ lên!

Đại thủ che bau trời, từ hai phương hướng như là hai mảnh màn trời, trực tiếp đập tới... Ngôi sao Hồng Nguyệt trên đỉnh đầu!

Âm! Chúa Tể Lý Tự Hóa, sống lại!
Bình Luận (0)
Comment