Chương 1628: Bản thổ Hồng Nguyệt (1)
Chương 1628: Bản thổ Hồng Nguyệt (1)Chương 1628: Bản thổ Hồng Nguyệt (1)
Chuong 1628: Ban tho Hong Nguyet (1)
Một chớp mắt này, thiên địa phong vân biến sắc.
Một khoảnh khắc đó, hết thảy vạn vật nổ vang.
Một nháy mắt ấy, tâm thân chúng sinh sôi trào.
Pho tượng Chúa Tể đội trời đạp đất sừng sững trên bình nguyên Sám Hối trong suốt năm tháng từ Viễn Cổ đến nay, trải qua vô số kỷ nguyên tới bây giờ, rốt cuộc. .... Đã động!
Hai cánh tay của Chúa Tể thật giống như cây cột chống trời cùng đất, uy thế bàng bạc, mang theo khí thế nghiền nát tất cả, lấy chưởng lực của tay nhấc lên gió lớn.
Gió lớn cuốn động bốn phía, hư vô đồng thời tan vỡ trước chưởng đó, hết thảy quy tắc cùng pháp tắc, dưới hai tay này hạ xuống, đều tan thành mây khói. Đây không phải là tay tu sĩ, gân như chính là tay Thần Linh.
Hai bàn tay này vô cùng to lớn, bây giờ dưới một tiếng nổ mạnh chấn động cổ kim, oanh kích tới trên ngôi sao Hồng Nguyệt!
Nắm chặt lại.
Cố định ngôi sao Hồng Nguyệt ở giữa không trung.
Âm thanh oanh oanh ngập trời dựng lên, trong vô số năm qua, động lực đến từ bản thân ngôi sao Hồng Nguyệt lần đầu tiên gặp phải đối kháng, Thần có ý đồ tiến về phía trước, nhưng mà bàn tay pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa lại vững như bàn thachl
Trong khoảng thời gian ngắn, cộng chấn lẫn nhau.
Chấn động này khiến cho ngôi sao Hồng Nguyệt truyền ra âm thanh ầm ầm, huyết quang trong đó lập lòe kịch liệt, mà pho tượng Lý Tự Hóa cũng bị chấn động, rơi xuống càng nhiều đá vụn hơn nữa.
Dần dần có tiếng tim đập giống như lôi đình, vang vọng truyền ra từ trong pho tượng.
Thình thịch, thình thịch, thình thichl
Theo tiếng tim đập dần dần lớn hơn, hỏa diễm màu trắng cũng càng kịch liệt hơn so với trước, theo tiếng tim đập đinh tai nhức óc bên trong, bộc phát trên pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa, ầm ầm lan tràn vê bốn phương tám hướng.
Từ xa nhìn lại, pho tượng Lý Tự Hóa tựa như một bó đuốc hình người thật lớn.
Bó đuốc đó rực rỡ, siêu việt nhật nguyệt tinh thân.
Khí thế cuồng bạo, như thiên hỏa quét ngang.
Tung bay trên đại địa, hết thảy phạm vi hay hết thảy khu vực, đều bị mảnh hỏa diễm này bao trùm, duy chỉ có bầu trời... .. Bầu trời bị ngôi sao Hồng Nguyệt thay thế dường như đã trở thành cấm khu của lửa trắng! Màu đỏ trên đó cùng với ngọn lửa màu trắng tạo thành sắc thái đối lập, phân biệt rõ ràng!
Lý Tự Hóa, khôi phục.
Nhưng y vẫn còn chưa có thức tỉnh.
Khôi phục này chỉ là khí tức cùng với tiếng tim đập vang vọng, cặp mắt của y vẫn còn không hoàn toàn mở ra.
Nhưng mà cho dù là như vậy, cũng đầy đủ chấn động toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, huống chi còn hóa giải rất nhiều uy áp Thần Linh một khắc ngôi sao Hồng Nguyệt đến sinh ra.
Đám người Thế tử nhao nhao được khôi phục lại.
Đội trưởng bên đó có chín mặt trời màu vàng vòng quanh ngoài thân thể, y đứng giữa không trung, hai mắt lộ ra điên cuông nhìn ngôi sao Hồng Nguyệt, theo bản năng nuốt vào nước bọt.
Về phần Hứa Thanh, không thể không nói, Cổ Linh Hoàng coi như là một đồng đội đáng tin cậy, áo choàng do lão biến thành gián tiếp cản lại cho Hứa Thanh rất nhiều uy áp, giờ phút này cũng là như vậy.
"ĐỊI"
Đang lúc mọi người riêng phần mình hòa hoãn, Thế tử bên đó lập tức trầm thấp mở miệng, thân thể cấp tốc lao ra, dọc theo cánh tay của pho tượng của phụ vương mình, bay thẳng đến ngôi sao Hồng Nguyệt.
Minh Mai công chúa ở bên cạnh, Ngũ công chúa cùng với lão Bát ở phía sau, cùng bay nhanh tiến về phía trước.
Mà lão Cửu tốc độ nhanh nhất, sau vài bước liền siêu việt Thế tử, dường như hóa thành mũi kiếm phóng tới Hồng Nguyệt.
Đội trưởng cùng với Hứa Thanh đi sau cùng, hai người cũng là toàn lực ứng phó, bọn họ với tư cách là kẻ khởi phát trận chiến này, tất nhiên cần đích thân đi qua.
"Lần này Chúa Tể khôi phục, thời gian không thể quá lâu, giờ phút này còn chưa phải lúc tỉnh lại, bây giờ chúng ta phải bước lên ngôi sao Hồng Nguyệt, đi vào Nguyệt Cung.
"Một khắc chúng ta trông thấy Xích Mẫu, mới là lúc Chúa Tể tỉnh lại."
Đội trưởng hô hấp dồn dập, lập tức truyền ra thân niệm, Hứa Thanh gật đầu, hai người triển khai tốc độ cao nhất, đã cách ngôi sao Hồng Nguyệt càng lúc càng gân.
Trận chiến Thân Linh này, cứ như vậy..... bắt daul
Nhưng mà muốn bước lên bản thể ngôi sao Hồng Nguyệt cũng không phải là dễ dàng.
Cho dù giờ phút này ngôi sao Hồng Nguyệt bị hai tay Chúa Tể cố định, khiến cho nó không cách nào rời khỏi, còn có một đường kết nối, nhưng theo bọn họ tới gân, uy áp đến từ bản thân ngôi sao Hồng Nguyệt vẫn kinh khủng như trước.
Lực lượng tràn ra từ trong đó như là thủy triều lên xuống, có thể xé rách hết thảy.
Hư vô bốn phía tan vỡ sụp xuống, từng đạo khe hở liên tục xuất hiện, coi như là đám người Thế tử, vào lúc sắp tiếp cận ngôi sao Hồng Nguyệt cũng đều cất bước khó khăn.
Đội trưởng cũng đồng dạng như vậy, chỉ có lão Cửu, thân sắc của y từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, bước chân kiên định tiến từng bước một, càng lúc càng gần.
Còn có một người nữa chính là Hứa Thanh, một mặt là do hiệu dụng của áo choàng, mà nguyên nhân lớn nhất chính là quyên hành Hồng Nguyệt trong cơ thể hắn.
Đối với người khác mà nói, uy áp này là trở ngại, nhưng với Hứa Thanh mà nói, lại hiện ra vô cùng thân thiết, hắn càng đi về phía trước thì cảm giác thân thiết này lại càng mãnh liệt.
Thật giống như đang tiến vào trong lồng ngực ấm áp.
Sau khi cảm giác những thứ đó, Hứa Thanh lập tức vận hành quyền hành Hồng Nguyệt trong cơ thể, khiến cho nó tản ra ngoài, chiếu rọi cùng ngôi sao Hồng Nguyệt cực lớn trước mắt này, trong khoảng thời gian ngắn, hông mang nơi hắn càng lúc càng rực rỡ lập lòe.
"Lực lượng quyền hành Hồng Nguyệt của ta đang được gia trì!"
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra xích mang, toàn thân tràn ngập máu tươi, khuếch tán bát phương tạo thành vòng xoáy, càng đi càng nhanh, dần dần lại đến bên cạnh đám người Thế tử.
Mà ở sau cùng nhất, là Trân Nhị Ngưu lẻ loi trơ trọi. ..
Cổ Linh Hoàng phát hiện hết thảy, ánh mắt hơi co rụt lại.
"Tiểu tử này, tôn tại đại nhân quả cùng với Xích Mẫu. ... -