Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1446 - Chương 1629: Bản Thổ Hồng Nguyệt (2)

Chương 1629: Bản thổ Hồng Nguyệt (2) Chương 1629: Bản thổ Hồng Nguyệt (2)Chương 1629: Bản thổ Hồng Nguyệt (2)

Chuong 1629: Ban tho Hong Nguyệt (2)

Đội trưởng ở phía sau nhìn thấy một màn như thế, lập tức có chút cấp bách.

"Như vậy không được, thật vất vả ta mới tìm lại được uy nghiêm của đại sư huynh trong Tế Nguyệt đại vực này, để cho tiểu Thanh một đường nghe theo chỉ huy của ta, bây giờ Hồng Nguyệt đang ở trước mắt, nếu như ta bị tuột ở phía sau. ... Vậy thì quả thật xấu hổ chết mất!"

Trong lúc đội trưởng đang sốt ruột, đám người Thế tử nhìn nhau một cái, trong mắt lộ ra quyết đoán, riêng phần mình bấm niệm pháp quyết và mở to miệng, thổ tức về phía ngôi sao Hồng Nguyệt phía trước.

Theo động tác của bọn họ, lúc này pho tượng Lý Tự Hóa phía dưới lại chấn động mãnh liệt, cái miệng đóng chặt hơi mở ra, rõ ràng tương tự cùng đám nhi tử của mình, thở ra một hơi về phía ngôi sao Hồng Nguyệt.

Ngụm khẩu khí đó hóa thành sương trắng, cuộn trào bốc lên rồi lao thẳng đến ngôi sao Hồng Nguyệt, lập tức phả vào, sau đó là một tiếng nổ vang rung chuyển tâm thần, vang vọng thiên địa, uy áp đến từ Hồng Nguyệt rõ ràng bị triệt tiêu trên phạm vi lớn, nhưng mà cũng chỉ là tạm thời, uy áp đang dần khôi phục lại.

Muon nhờ cơ hội này, mọi người riêng phần mình tạm buông lỏng, sau đó bộc phát tốc độ, dùng tốc độ cao nhất lao về phía trước, rốt cuộc theo cánh tay trái của Chúa Tể, đi tới trước ngôi sao Hồng Nguyệt.

Nhưng một phương diện là ngôi sao Hồng Nguyệt vô cùng cổ xưa, một phương diện khác thì nơi đây là Thần Cung của Xích Mẫu, cho dù uy áp đến từ Hồng Nguyệt bị hơi thở của Chúa Tể tạm triệt tiêu, nhưng mà khí tức Xích Mẫu ở trong nơi đây hóa thành mây mù, như là bích chướng vậy, ngăn cách hết thảy tâm nhìn và tìm kiếm. Dù là song chưởng của Chúa Te Lý Tự Hóa, cũng chỉ là áp bên trên tấm bích chướng này, trong khoảng thời gian ngắn, giống như bởi vì phạm vi quá lớn, không cách nào khiến cho bích chướng tan vỡ.

Mắt thấy như thế, ánh mắt đội trưởng sáng lên, đang muốn vung vẩy Thự Quang Chi Dương của chính mình, nhưng vào lúc này đám người Thế tử lại riêng phần mình giơ tay trái lên, chỉ ngón trỏ về phía ngôi sao Hồng Nguyệt.

Đồng thời trên người của bọn họ tản mát ra chấn động huyết mạch nồng đậm.

Trong nháy mắt tiếp theo, pho tượng Chúa Te Lý Tự Hóa ở dưới đất lân nữa chấn động, thân hình to lớn bộc phát ra lực lượng động trời, tay trái của y lại hơi nhấc lên khỏi ngôi sao Hồng Nguyệt, rời xa Hồng Nguyệt.

Theo tay giơ lên, ngôi sao Hồng Nguyệt nổ vang, thời gian dần qua lại muốn di chuyển, như muốn tiếp tục đi xa.

Hứa Thanh cùng với bọn người Thế tử chính là đứng ở trên tay trái cực lớn của pho tượng Chúa Tể Lý Tự Hóa, giờ phút này thân thể mọi người lay động, tất cả riêng phần mình cố định thân hình, nháy mắt sau tay trái của Chúa Tể đã dịch chuyển khỏi mấy ngàn trượng, sau đó dừng lại và giơ ngón trỏ lên, chợt đâm một ngón tay tới ngôi sao Hồng Nguyệt!

Tốc độ cực nhanh, khí thế cực mạnh, dường như diệt thế vậy, càng có hỏa diễm màu trắng thiêu đốt trên ngón tay này, có tác dụng bảo hộ đối với mọi người.

Trong tiếng nổ vang, ngón tay lần nữa chạm tới ngôi sao Hồng Nguyệt, đâm vào trên bích chướng mây mù.

Một tiếng nổ mạnh vang vọng truyền khắp toàn bộ Tế Nguyệt đại vực, bích chướng mây mù trực tiếp tan vỡ, bị ngón tay kia lập tức xuyên thấu, trực tiếp chạm tới trên bản thổ ngôi sao Hồng Nguyệt. Tổng thể ngôi sao Hồng Nguyệt chấn động.

Nếu như từ xa ngẩng đầu nhìn ngôi sao này, có thể thấy cả vùng đất huyết sắc và màn trời mây mù đều đang tiêu tán, lộ ra một cái lỗ thủng thật lớn, bị một cái đại thủ thô ráp xuyên thấu, đầu ngón tay chạm tới mặt đất.

Mặt đất xuất hiện từng đạo khe hở cự đại, nhìn thấy mà giật mình, còn có thể thấy bên trong hỏa diễm màu trắng trên ngón tay, tôn tại đám người Thế tử.

Bọn họ, rốt cuộc đã đi tới bản thổ của ngôi sao Hồng Nguyệt!

Mà giờ phút này hỏa diễm cũng nhanh chóng dập tắt, bị sắc đỏ từ ngôi sao Hồng Nguyệt tràn ra thay thế.

Trong lòng Hứa Thanh dậy sóng, hắn đứng trên ngón tay của Chúa Tể, nhìn qua hết thảy bốn phương.

Trước kia hắn chỉ có thể đứng từ xa để ngó ngôi sao Hồng Nguyệt, chỉ có thể cảm ứng, căn bản hắn không thể đặt chân đến đây, nhưng hiện giờ. . . Hắn đã xuất hiện ở trên ngôi sao này.

Đại địa đỏ thâm, màn trời mây mù cũng thẫm đậm, màu đỏ là màu sắc duy nhất ở nơi đây.

Mặt đất có những dãy núi lên xuống, càng có vô số hố lõm sâu, đồng thời còn có sông máu chảy xuôi, ngôi sao Hồng Nguyệt nay. . . . . Chính là một tòa thế giới.

Trong cái thế giới này, dị chất nồng đậm đến cực hạn hợp thành tất cả khí tức, mà tâm mắt cũng rất khó nhìn thấy quá xa, nơi có thể nhìn tới thì hết thảy mọi thứ đều vặn vẹo.

Càng là ở trong vặn vẹo đó, có thể thấy được vô số thân ảnh hư ảo, lập lòe trên ngôi sao Hồng Nguyệt, lập tức xuất hiện rồi lại lập tức tan biến.

Nếu nhìn cẩn thận, có thể thấy bên trong những thân ảnh này có cả nhân tộc lẫn dị tộc, trên cơ bản vạn tộc đều có, trạng thái của bọn họ không sống cũng không chết, khó có thể xác định rõ.

Vả lại hình như không có linh trí gì, càng như là ảo giác vậy, bảo trì tư thế quỳ bái cùng với che hai mắt, thành đàn, thành đống.

Càng thêm quỷ dị chính là, Hứa Thanh phát hiện mỗi một lân mình nháy mắt, vị trí của những thân ảnh đó sẽ có cải biến, nhưng nếu như không nháy mắt, vậy thì chúng nó sẽ bảo trì tại chỗ và không hề nhúc nhích.

Mà đối với việc ngón tay xuất hiện, đối với vấn đề mọi người đến đây, những thân ảnh đó không thèm để ý chút nào, chúng nó không ngừng lập lòe và không ngừng cúng bái, âm thanh ngâm xướng âm u vang vọng trên mảnh đất Thần Linh này.

"Hồng Nguyệt chủ ta, tiếp dẫn Vọng Cổ, chúng sinh đau khổ, an hưởng lạc thổ."

"Thân tế chủ ta, kiếp này không khổ, sớm chiều là màn, thân tủy không hủ." "Xích Mẫu chủ ta, là Hoàng Thiên tộc, Thiên Đạo ở ẩn, khôi phục cổ lộ."

"Hồn hiến chủ ta, bỉ ngạn hữu cố, từ khúc lạc du, kiếp sau lại độ."

Tiếng ngâm xướng ấy, so với phát ra từ Hồng Nguyệt Thân Điện thì nguyên vẹn hơn nhiều, vả lại cũng không phải là truyền ra từ trong miệng mà là đến từ linh hồn cộng hưởng, giờ phút này vang vọng truyền ra, vô biên vô hạn.
Bình Luận (0)
Comment