Chuong 1638: Tinh mang, sup d6! (1)
Chuong 1638: Tinh mang, sup d6! (1)Chuong 1638: Tinh mang, sup d6! (1)
Chuong 1638: Tinh mang, sup đổi (1)
Trên cái thế giới này, đã từng có rất nhiều tu sĩ vạn tộc đối kháng cùng với Thần Linh, nhưng mà bây giờ... Đã là phượng mao lân giác.
Sở dĩ như vậy, là bởi vì tất cả những người đối kháng ... đều đã diệt vong.
Thần Linh, trong tuyệt đại đa số thời điểm, chỉ có Thần Linh khác mới có thể địch nổi.
Mà tu sĩ muốn sát thần, trong vô số năm, ngoại trừ một trận chiến trong kỷ nguyên trước khi Huyền U Cổ Hoàng đi qua đã từng có án lệ thành công ra, từ đó về sau... Chưa từng xuất hiện lại.
Thần Linh cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn, không thể nhìn thẳng.
Vì vậy thời gian dân trôi qua, sự tình sát thân đã trở thành một việc không thể nào làm được trong suy nghĩ của vạn tộc, thậm chí chỉ cân tưởng tượng, trong lòng liền dâng lên sợ hãi.
Bởi vì, sự cường đại cùng với kinh khủng của Thần Linh, nhiều khi vượt ra khỏi lý giải của tu sĩ, vượt ra khỏi phạm trù thân thông của bọn họ, càng là ở bên ngoài nhận thức của họ.
Song phương... Hoàn toàn không phải cùng một trình độ.
Trong tuyệt đại đa số tu sĩ nhìn lại, bất luận một vị Thần Linh nào đều là không thể nhìn rõ, đều là toàn trí toàn năng, tu sĩ không cách nào lý giải, hết thảy đều là thân bí cùng quỷ dị.
Mà ở trong mắt Thần Linh, vạn vật chúng sinh lại là vô cùng đơn giản, liếc mắt liền có thể thấy quá khứ cùng tương lai, dù là cái tương lai này đang biến hóa, nhưng loại nhìn thấu như thế, bản thân của nó chính là thể hiện ra vị cách.
Cũng chỉ có loại tu sĩ tu hành đến đỉnh phong, mới có thể có đủ vị cách cùng loại, mới có thể để cho Thần Linh ngưng trọng vài phần. Chỉ là loại tu sĩ đỉnh phong này, quá ít quá hiếm.
Mà Thần Linh, cũng tồn tại người sau này mới thành Thần, cũng có kẻ sinh ra đã là Thần Linh.
Cho nên khi tu sĩ vẫn còn dựa vào pháp thuật hình thành các loại đòn sát thủ, những cái phong vũ lôi điện, kim mộc thủy hỏa kia, đối với Thần Linh mà nói, không có bất cứ ý nghĩa gì.
Thần Linh ra tay, tựu như Trương Tỉ Vận giờ phút này vậy, Thần chỉ cần giơ tay lên, giống như thầy tướng số vậy, liền dễ dàng nắm giữ vận mệnh của mọi người.
Trong mắt Thần Linh, tu sĩ hoặc là phàm tục đều không khác nhau quá lớn.
Hơi gõ nhẹ, liền có thể cải biến vận mệnh của bọn họ.
Lực lượng như thế, sao có thể không khiến cho người ta tuyệt vọng được chứ.
Mà dưới mắt, bất kể là Thế tử hay là Minh Mai công chúa, còn có đội trưởng và cả Hứa Thanh, lúc này bọn ho đã không có ký ức quá khứ, thậm chí giờ khắc này bọn họ dường như cũng không nhận ra lẫn nhau.
Thứ duy nhất còn tồn tại, chính là đau khổ cùng hành hạ không ngừng liên tục hiện lên trong trí nhớ.
Không có tốt đẹp để so sánh, đau khổ còn dư lại, từ ý nào đó nhìn tới, có lẽ không thể dùng cái từ ngữ đau khổ để hình dung nữa, đó là không chính xác, bởi lẽ đã không còn nhị nguyên đối trọng.
Nhưng mà loại hành hạ cùng cảm giác không khỏe đến từ bản năng sinh mệnh từ loại ký ức này mang đến, lại là vô thủy vô chung.
Rất khó dùng lời nói để hình dung hay diễn giải.
Cũng không có ai có thể thừa nhận nổi.
Ví dụ như Hứa Thanh... Giờ phút này hắn đang đắm chìm bên trong một màn tan vỡ lúc trước.
Hắn muốn di ra, nhưng bên trong tất cả ký ức đều là một màn đó, đã trở thành một cái tuần hoàn, quá khứ là vậy, tương lai là như thế, không có đường ra.....
Mà giờ phút này trên ngôi sao Hồng Nguyệt, tất cả bọn họ cũng chỉ là đứng ở bên ngoài cánh cửa của Nguyệt Cung, từ đầu đến cuối đều không có bước vào bên trong, dường như hết thảy ý muốn sát thần lúc trước, chẳng qua chỉ là một trận trò cười mà thôi.
"Phàm tục sát thần?"
Trong cửa lớn, Trương Ti Vận trên hoa Bi Ngạn trong Nguyệt Quang Hải nhẹ nhàng lắc đầu, giơ ngón cái tay phải lên, chạm vào khớp xương thứ hai của ngón áp út.
Nhẹ nhàng nhấn một cái.
Tựa như âm thanh một chiếc chai tan vỡ, vang vọng khắp bát phương, vô cùng thanh thúy. "Tính mạng, sụp đổ."
Thanh âm vang vọng, mở miệng thành phép, rơi giữa thiên địa.
Thân thể đội chấn động, từng đạo khe hở không cách nào khống chế lan tràn khắp toàn thân, dù là trong cơ thể y tràn ra ánh sáng màu lam tạo thành tác dụng đóng băng, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản loại vỡ vụn này như trước.
Mà thân thể của y cũng vào thời khắc này tan vỡ ra, đã trở thành máu thịt tứ tán, rơi đây đất.
Hứa Thanh theo sát phía sau, gợn sóng cùng mê mang từ màn cảnh tượng thứ hai bên trong tử thủy tinh mang đến cho hắn, khiến cho thế giới của hắn lâm vào đen tối vĩnh hằng, hết thảy đều không tồn tại.
Giống như đúc cùng với một màn sau khi Tử Thanh Thái Tử hạ ngón tay xuống trong tấm hình.
Tiếp theo là lão Bát, thân thể của gã nổ vang, vào thời khắc này, thất tình lục dục mang đến lực lượng gần như Thần Linh cũng bị xóa đi, thân hình không thể chống đỡ nữa, ngã xuống.
Mà sau đó là Thế tử cùng với Minh Mai công chúa, bọn họ tuy là Uẩn Thần, nhưng mà Đại Thế Giới của bọn họ cũng tương tự trong cơn kêu rên, chúng sinh trong đó đau khổ, riêng phần mình héo rũ, dẫn theo sinh cơ của bọn họ cũng đều ảm đạm.
Tiếp theo là lão Cửu, nhưng mà y vẫn còn có thể kiên trì, giờ phút này y chậm rãi ngẩng đầu, tay phải run rẩy chậm rãi hội tụ ra một thanh kiếm, đó là một kiếm cuối cùng từ sinh mệnh của y.
Cũng là một kiếm mạnh nhất của y, là một kiếm đỉnh phong Cổ Linh Hoàng nhìn ra lúc trước.
Nhưng Cổ Linh Hoàng cũng không có nhìn ra hoàn toàn, một kiếm cuối cùng này của lão Cửu, không phải là sát phạt, mà là thủ vệ.
Mà cánh cửa của Nguyệt Cung phía trước lúc này đang chậm rãi khép kín, Trương Ti Vận trong hoa Bỉ Ngan trên Nguyệt Quang Hải lắc đầu, nhắm hai mắt lại.
Gã đã mất đi hứng thú, dường như hóa thành bức tượng điêu khắc, không buồn không vui.
Hết thảy, kết thúc.
Lão Cửu trâm mặc, ở phía sau y là Ngũ công chúa tương tự nhắm mắt lại.
Trên khuôn mặt già nua của nàng đã sớm không có huyết sắc, một mảnh xám trắng, mùi tử vong trên người nàng vô cùng nồng đậm, nếu như không phải lão Cửu thủ hộ, nàng đã sớm vẫn lạc.
Giờ phút này nàng lặng lẽ nhìn qua huynh trưởng phía trước, vừa nhìn về phía mọi người diệt vong bốn phía, nhắm hai mắt lại.