Chương 1640: Cảm giác tồn tại quật cường (1)
Chương 1640: Cảm giác tồn tại quật cường (1)Chương 1640: Cảm giác tồn tại quật cường (1)
Chương 1640: Cảm giác tôn tại quật cường (1)
Nguyệt Quang Hải nổ vang.
Máu loãng trên mặt biển bị đẩy ra hai bên, tạo thành hai bức tường nước, chính giữa thì là một vết nước lõm thẳng tắp, sâu có thể thấy được đáy!
Cây đinh màu trắng lập lòe sáu hư ảnh thế giới, những nơi vọt qua, dù là hình chiếu Thần Linh tôn tại phía trước, cũng không thể ngăn cản chút nào.
Thế như che tre, trực tiếp xuyên thấu.
Trong tiếng nổ vang như là thiên lôi, hình chiếu ba tôn Thần Linh tan vỡ, bị phá thành mảnh nhỏ.
Trong nháy mắt tiếp theo, cây định này xuất hiện ở trước mặt Trương Ti Vận.
Khí thế ngập trời, uy áp kinh người, ngay lập tức đâm về phía mi tâm của gã.
Mắt thấy sẽ phải đụng vào, nhưng mà Trương T¡ Vận dù sao cũng là phân thân của Xích Mẫu, cấp độ sinh mệnh vượt ra ngoài sự lý giải, tay phải của gã nhìn như chậm rãi giơ lên, nhưng lại trực tiếp liên xuất hiện ở bên cạnh cây đỉnh của Chúa Tể, hai ngón tay cái nhẹ nhàng kẹp lấy.
Kẹp xuống một cái, ngón tay Trương Ti Vận không he nhúc nhích, cánh tay cũng là như vậy, thân hình cũng giống như thế, nhưng áo bào của gã lại truyền ra âm thanh phần phật, tựa như có cuồng phong quét ngang.
Một đầu tóc dài màu đỏ cũng chợt cuốn về phía sau, kể cả hư vô sau lưng cũng cùng nhau lay động, cho đến khi hư vô vỡ vụn, hiện ra từng đạo khe hở xé rách.
"Không tệ.'
Thần sắc của Trương T¡ Vận khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng, vừa muốn vung vẩy tay phải, muốn đánh cây đỉnh văng trở về, nhưng vào lúc này dị biến đột nhiên nổi lên!
Cây đinh màu trắng tuy bị kẹp lấy, nhưng biến hóa của nó tuyệt không phải là một loại bắn vọt lên, giờ phút này màu sắc ở trên cải biến, từ màu trắng hóa thành màu xanh, sau đó lại hòa tan ra.
Hóa thành từng sợi tơ màu xanh, chừng hơn vạn sợi, từ giữa hai ngón tay Trương Ti Vận thoát khốn ra, lấy tốc độ càng kinh người hơn, lao thẳng đến bộ mặt Trương Ti Vận.
Những sợi tơ kia bất luận là một cái nào, cũng có thể so với pháp bảo, tản mát ra khí tức kinh khủng, trình độ sắc bén của nó càng là vượt qua tưởng tượng, hơn nữa giờ phút này cách Trương Ti Vận quá gần, cho nên hầu như là ngay lập tức, chúng nó liên chạm tới gương mặt Trương Ti Vận.
Trương Ti Vận nhíu mày, thở ra một hơi.
Một hơi này hiện lên huyết sắc, giống như là sương, đụng cùng với những sợi tơ kia.
Một khắc âm thanh oanh oanh truyền ra, những sợi tơ do cây đỉnh biến thành nhanh chóng tan vỡ, nhưng mà trong đó có bốn sợi không giống với những sợi tơ khác.
Chúng nó ẩn nấp bên trong đông đảo sợi tơ, xuyên thấu qua huyết vụ, đâm vào trên mặt Trương Ti Vận!
Thân thể Trương Ti Vận nháy mắt mơ hồ, ý đồ tránh đi, nhưng gia trì đến từ đám người Thế tử biến thành bốn sợi tơ đó, có đủ đặc tính không thể nghịch.
Cho nên trong khoảnh khắc này, bốn sợi tơ đã phá vỡ làn da của Trương Ti Vận, chui vào bên trong.
Mặc dù trên mặt Trương Ti Vận không có chảy ra máu tươi, nhưng bốn sợi tơ đó như là tuyến trùng, lại vặn vẹo bên trong máu thịt, điên cuồng chui vào trong cơ thể Trương Ti Vận.
Trong quá trình chui vào này còn không ngừng phóng thích thân thông của đám người Thế tử, một đường khô héo, một đường toái diệt. Cho dù Trương Ti Vận là phân thân của Xích Mẫu, nhưng mà cỗ thân thể này nguyên bản vẫn là đến từ phàm tục, dù đã được cải tạo nhưng bản chất vẫn còn tôn tại, vì vậy trong chớp mắt toàn thân Trương Ti Vận vặn vẹo, như muốn tan vỡ.
Nhưng mà trong mắt của gã lại vẫn bình tĩnh như trước, dường như đối với gã, loại thống khổ này không có chút cảm xúc cùng phản ứng nào cả, chẳng qua là thân thể từ trong trạng thái khoanh chân đứng lên, lùi về phía sau.
Vừa lùi gã vừa giơ tay cắt lên cổ của mình, hai ngón tay kéo dài vươn vào trong đó, muốn túm sợi tơ trong thân thể ra, đồng thời còn hơi vung tay trái về Nguyệt Quang Hải dưới chân.
Trên Nguyệt Quang Hải, ba mươi bốn tôn hình chiếu Thần Linh còn lại, từng cái từ trạng thái nhắm mắt bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn tới vị trí cánh cửa, trên thân bốc lên khí tức riêng phần mình, bộc phát.
Ba mươi bốn tôn Thần Linh chấn động, khiến cho thiên địa quanh Nguyệt Quang Hải tràn ngập lực lượng xé rách, dường như vạn vật chúng sinh ở trong nơi này đều phải bị hình thần câu diệt.
Nhưng vẫn không cách nào ngăn cản bước chân của đám người Thế tử, thân ảnh của bọn họ lập tức nhảy vào trong cánh cửa của Nguyệt Cung, phóng về những hình chiếu Thần Linh kia, riêng phần mình ra tay.
Thế tử bên đó hiển lộ bản thể, còn ngưng tụ Đại Thế Giới ra ngoài, hình thành một con mắt thật to, nhìn Trương Ti Vận.
Con mắt này không phải là mắt Thần Linh, nhưng có cùng loại hiệu quả, thứ bị nó nhìn thấy đều vặn vẹo, nhận thức sẽ bị cải biến, suy nghĩ sẽ bị ảnh hưởng.
Dù là những hình chiếu Thần Linh cũng vẫn là như vậy.
Dẫu sao đám Thần đó cũng đã chết, chỉ là hình chiếu mà thôi.
Minh Mai công chúa bên đó cũng kinh khủng tương tự, trong tay của nàng xuất hiện một thanh trường mâu dài, thân thể hiện lên chiến giáp, dưới chân đạp trên thời gian trường hà, sát ý kinh người.
Lão Bát gâm nhẹ, tiếng gâm giống như nổi trống vậy, tạo thành hư ảnh giống Thiên Ma, chui vào bên trong hình chiếu Thần Linh, hóa thành nhân tính để phá vỡ Thần Tính.
Về phần lão Cửu, y lặng lẽ bước tới, kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lùng, vung vẩy xuống, thiên địa biến sắc, chém tất cả mọi thứ.
Nhưng mà hình chiếu Thần Linh ở nơi này quá nhiều, mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ngón tay của Trương Ti Vận đã rút ra được một sợi tơ, vẫn còn đang tìm kiếm sợi tơ thứ hai.
Không mất quá lâu, bốn sợi tơ sẽ đều bị gã lấy ra.
Mắt thấy như vậy, Hứa Thanh cùng với đội trưởng sắp bay vào cánh cửa bỗng dừng bước chân lại. Không phải là không muốn di vào, mà trong đó tràn ngập lực lượng kinh khủng, tu vi của bọn hắn khó có thể chống đỡ.
Đội trường có chút lúng túng.
"Tiểu Thanh, ngươi có cảm giác giống như chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta nữa rồi hay không, chúng ta có ở đấy hay không, hình như cũng không có ảnh hưởng gì."
Hứa Thanh trâm mặc, nhẹ gật đầu.
"Nhưng mà rõ ràng hết thảy mọi thứ đều là chúng ta thúc đẩy nha, chúng ta mới là đầu nguồn, đáng lẽ hết thảy đều phải nằm ở trong quyền khống chế của chúng ta mới đúng, không có chúng ta thì bọn họ cũng không tới được đây.' Đội trường có chút không cam lòng, tức giận mở miệng.