Chương 1652: Sao ngươi không gọi người ta tới sớm hor
Chương 1652: Sao ngươi không gọi người ta tới sớm horChương 1652: Sao ngươi không gọi người ta tới sớm hor
Chuong 1652: Sao nguoi khong gọi người ta tới sớm hơn một chút (1)
Trên bau trời, trận chiến của Chúa Tể Lý Tự Hóa cùng với Xích Mẫu vẫn lấy phương thức tranh vẽ trừu tượng hiện ra ở trong cảm giác của mọi người như trước, nhưng mà lúc này nội tâm Hứa Thanh đang cuộn trào kịch liệt.
"Tiên... Chúa Tể..... Hậu Thổ..... Hoàng Thiên. ... Đại Thần Giới... “
Lời của đội trưởng tựa như từng đạo tia chớp đảo qua thức hải Hứa Thanh, dấy lên tang tâng gợn sóng cuốn động trong đầu của hắn.
Cho đến thời điểm này, Hứa Thanh chưa từng nghe nói tới những việc ấy, hắn chỉ là trong lúc cảm ngộ Trảm Thần Đài, biết được Xích Mẫu cùng với Chúa Tể Lý Tự Hóa không phải là người của đại lục Vọng Cổ, bọn họ đến từ một khu vực bị Vọng Cổ liệt vào Cấm Ky. Chỗ đó, đích xác được gọi là Hoàng Thiên.
Mà đối với việc đội trưởng biết được nhiều sự tình như vậy, mặc dù Hứa Thanh đã thích ứng với sự thần bí của đội trưởng, nhưng hôm nay vẫn phải hít sâu một hơi.
"Đại sư huynh, làm sao ngươi biết nhiều bí ẩn như vậy?"
Đội trưởng cười nhạt.
"Tiểu sư đệ, ta đã nói rồi mà, đó là truyền thuyết, ngươi không tưởng rằng đó là thật đấy chứ?"
Hứa Thanh trâm mặc, liếc mắt nhìn đội trưởng.
"Đại sư huynh, ngươi đã sống bao nhiêu kiếp?"
Đội trưởng trừng mắt nhìn, thấy bộ dạng này của Hứa Thanh, trong lòng của y không nhịn được nổi lên đắc ý, thầm nghĩ tiểu sư đệ à tiểu sư đệ, hiện giờ đã biết sự lợi hại của đại sư huynh của ngươi rồi sao. Nghĩ tới đây, đội trưởng ho khan một tiếng, ngạo nghễ mở miệng.
"Lúc không có thiên ta đã có, khi chưa có địa ta đã sinh."
"Đại sư huynh, về sau đừng tiếp xúc quá nhiều cùng với Ngô Kiếm Vu." Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, không để ý tới nữa, mặc kệ đội trưởng nói có đúng là truyền thuyết hay không, mặc kệ đối phương sống bao nhiêu kiếp, thật ra đều không trọng yếu.
Quan trọng là ... Lúc này.
Hứa Thanh ngẩng đầu, ngóng nhìn trận chiến của thần trên bầu trời.
Bởi vì trở ngại nhận thức cùng vị cách, hắn không cách nào thấy rõ bộ dáng chân chính của trận chiến đó, nhưng hắn hiểu được mấu chốt cùng với ý nghĩa của trận chiến này.
Nhất là điều sau, đây là cuộc chiến giữa tu sĩ chí cao cùng Thần Linh, tràng cảnh chiến đấu như thế, vô số tu sĩ cả đời cũng đều không thể nhìn thấy. Vì vậy trong lòng Hứa Thanh liền nổi lên quyết đoán, đầu tiên hắn thôi phát tử thủy tinh của chính mình, khiến lực lượng khôi phục lan tràn toàn thân, tiếp theo Độc Cấm trong cơ thể cũng bỗng nhiên bốc lên, hiện ra trong đôi mắt.
Trong chớp mắt, cặp mắt của hắn biến thành một mảnh đen nhánh.
Vẫn không kết thúc, Hứa Thanh lại tản lực lượng quyên hành Hồng Nguyệt của chính mình ra, rất nhiều máu tươi chảy ra từ trong cơ thể, vờn quanh bốn phía thân thể, hình thành một cái vòng xoáy.
Dưới tác dụng của hai loại lực lượng Thần Linh, Hứa Thanh hết sức chăm chú, nhìn lên bầu trời.
Một cái liếc mắt nhìn qua này, cảnh tượng trên bầu trời liền xuất hiện biến hóa!
Bức tranh trừu tượng kia không ngừng lưu động trong mắt Hứa Thanh, tựa như một đóa hoa đang nở rộ vậy, liên tục khuếch trương, sau đó hai loại màu sắc trong đó liền xuất hiện giao thoa.
Giao thoa đó hình như kéo dài thật lâu, lại dường như chỉ là một cái chớp mắt.
Ngay sau đó, toàn bộ mọi thứ xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh là một mảnh mông lung, mà trong mơ hồ đó, hắn lờ mờ thấy được một thân ảnh bên trong!
Đó là Lý Tự Hóa.
Chúa Tể bảo trì hình người như trước, đang giao chiến cùng Xích Mẫu, mỗi một lần ra tay, giống như đều lấy xuống từng đạo quy tắc của đại lục Vọng Cổ, đuổi giết đối với Xích Mẫu.
Thiên Đạo tựu như là hỏa lò, cung cấp chiến lực cu6n cuộn không dứt cho Lý Tự Hóa.
Vả lại bọn họ giao thủ không phải phát sinh ở một mảnh thời không, mà là đồng thời ra tay bên trong vô số thời không, hình thành một màn giống như đúc cùng với biến hóa của Hồng Nguyệt sau khi ánh mắt tàn diện Thần Linh nhìn tới lúc trước.
Càng có những thanh binh khí Cấm Ky cuồng nộ ở bốn phía, mỗi một thanh đều mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, mang theo ý niệm tuyệt sát, phóng tới Xích Mẫu.
Trong lúc giao thoa, hình thái của những thanh binh khí Cấm Ky này cũng bị cải biến, thân thể chúng nó không còn là binh khí, mà từ trên bộ dáng dần trở thành từng đạo thân ảnh có thể so với Thần Linh.
Hình như, chúng nó vốn đã từng là Thần Linh.
Bây giờ bị phong ấn, bị lấy ra sử dụng!
Loại giao chiến như thế, nhìn như đơn giản, nhưng Hứa Thanh có thể cảm nhận được, những gì nhìn thấy trong cực hạn nhận thức trước mắt này, có lẽ này cũng không phải là cuộc chiến đấu chân chính, màn chiến đấu chân chính thì với năng lực thừa nhận của hắn bây giờ, sợ là một khắc nhìn thấy sẽ hình thân câu diệt.
Mặc dù như vậy, nhưng có thể tận mắt nhìn thấy Chúa Tể Lý Tự Hóa ra tay, cũng mang cho Hứa Thanh xúc động cực lớn, có thể nói là lật đổ nhận thức cũ.
"Nguyên lai quy tắc Thiên Đạo có thể lấy ra sử dụng như vậy, điều này cũng phù hợp với bên trong Bí Tàng của tu sĩ Linh Tàng, tại sao Thiên Đạo lại như hoả lò, trên thực tế... Trong tay tu sĩ tầng cao hơn, Thiên Đạo Viễn Cổ của đại lục Vọng Cổ này, đồng dạng cũng là hỏa lò."
"Lúc trước đội trưởng nói, Thiên Đạo của đại lục Vọng Cổ, là đám người sớm nhất kia đưa len. . . . . Như vậy Thiên Đạo, thật ra chính là Chí Bảo do tu sĩ tạo rat
"Tu sĩ sẽ ở địa phương mình sinh sống, đưa Thiên Đạo lên!"
"Như vậy phải chăng có thể lý giải, tu hành đến trình độ nhất định, là phải đưa Thiên Đạo của bản thân vào bên trong quỹ tích thế giới..... Tựu như việc Thần tử Hồng Nguyệt nhen nhóm Thần Hỏa?”
Hứa Thanh thở sâu và Bí Tàng phía sau hắn nổ vang, theo hắn lý giải, Bí Tàng của hắn cũng đang tiến hành điều chỉnh.
Thương Long bên trong Bí Tàng không chỉ là hỏa lò, cũng đã trở thành vũ khí bên trong Bí Tàng của Hứa Thanh.
Mà Hứa Thanh vẫn còn những thu hoạch khác.
"Nguyên lai binh khí Cấm Ky có dạng biến hóa khác, hình thái binh khí chỉ là tầng ngoài mà thôi, không phải là bản nguyên chân chính!
"Bản nguyên của nó... Vì sao lại có hình thái giống như những vị Thần Linh kia, chẳng lẽ nói, binh khí Cấm Ky phong ấn bên trong công pháp Hoàng cấp, thực chất chính là Thần Linh đã thất bại trong trận chiến giữa Thần và Tiên theo truyền thuyết mà đội trưởng nói?"
Trong đầu Hứa Thanh truyền đến cảm giác xé rách, ánh mắt nhìn tới và suy nghĩ nhận ra, hết thảy dần dần khiến cho năng lực thừa nhận của hắn đạt đến cực hạn, vì vậy tất cả trong mắt cũng từ mông lung dần dần lại biến thành tranh vẽ trừu tượng.
Một cái chớp mắt cuối cùng đó, Hứa Thanh nhìn tới Xích Mẫu giao chiến cùng Lý Tự Hóa.
Xích Mẫu, không còn là vẻ tuyệt mỹ như trước nữa.
Thân hình ấy rất khó miêu tả, đơn giản mà nói, Xích Mẫu cho Hứa Thanh cảm giác là thân thể hình người tổng hợp cùng máu thịt lông vũ, trong mắt hắn, Xích Mẫu khi thì là nữ tử, khi thì là máu thịt trộn lông vũ.
Giao hòa lẫn nhau, quỷ dị vô cùng.
Càng có từng tuyến trùng màu đỏ vờn quanh bốn phía, bộ dạng của những tuyến trùng kia dữ tợn, khí tức kinh khủng và tràn ra lực lượng Hồng Nguyệt nồng đậm.
Dường như chúng nó chính là thể hiện quyền hành của Hồng Nguyệt. Có lẽ, không nên dùng hai chữ dường như này, mà là xác định!
Bởi vì một khắc Hứa Thanh nhìn đến những tuyến trùng kia, hắn chẳng những có cảm giác vô cùng thân thiết, càng cảm nhận được những tuyến trùng kia hình như cũng ở một nháy mắt ấy, nhìn tới phía hắn.
Ánh mắt giao hòa, trong đầu Hứa Thanh lập tức nổ vang, thất khiếu chảy máu, thân thể đạp đạp từng bước rút lui, một ngụm lại tiếp tục một máu tươi phun ra từ trong miệng, thân thể cũng nhanh chóng mục nát, từng khối máu thịt tróc ra.
Màn trời trong mắt hắn đã khôi phục thành tranh vẽ trừu tượng, nhưng mà đại địa trong nháy mắt lại xuất hiện vặn vẹo.
Tuy rằng rất nhanh liền khôi phục như thường, nhưng mà trong nháy mắt nhìn tới đó, khiến trong đầu Hứa Thanh lần nữa truyền đến cơn đau đớn bị xé rách, trong mắt cũng xuất hiện vô số tơ máu. "Hồng Nguyệt. . “
Hứa Thanh hô hấp dồn dập, nhìn qua mặt đất dưới chân, hắn không cách nào quên cảnh tượng nhìn thấy trong một cái chớp mắt vừa rồi.
Bên trong cảnh tượng đó, thứ tạo thành ngôi sao Hồng Nguyệt không phải là đất cùng đá, mà là vô số tuyến trùng màu đỏi
Vào một khắc ấy, ngôi sao Hồng Nguyệt, chính là một thứ giống như là trùng quật, vô số tuyến trùng màu đỏ tạo thành Hồng Nguyệt, đồng thời ở chỗ sâu trong Hồng Nguyệt hình như còn có một con mắt.
Ánh mắt của con mắt đó lạnh như băng, nhưng mà trong nhận thức của Hứa Thanh, nó đối với hắn rất là thân thiết.
Về phần cụ thể, theo trong nháy mắt vặn vẹo tản đi, hết thảy đều khôi phục, Hứa Thanh không cách nào lần nữa thăm dò.