Chương 1653: Sao ngươi không gọi người ta tới sớm hor
Chương 1653: Sao ngươi không gọi người ta tới sớm horChương 1653: Sao ngươi không gọi người ta tới sớm hor
Chuong 1653: Sao nguoi khong gọi người ta tới sớm hơn một chút (2)
Giờ phút này Hứa Thanh vận hành tử thủy tinh, vừa phun ra máu tươi vừa khôi phục, lúc miễn cưỡng đạt tới một cái cân bằng, chiến đấu trên bầu trời cũng xuất hiện kịch biến.
Tựa hồ là đã hạ quyết tâm, tựa hồ là đã tìm được cơ hội, Nguyệt Viêm thượng thân chỗ cửa gỗ đi mà quay lại, xuất hiện trên màn trời.
Vả lại hình thái so với lúc trước còn khổng lồ hơn rất nhiêu, dường như khảm khung cho bầu trời, biến màn trời thành cửa.
Giờ phút này, trời nứt ra, cửa mởi
Một thân ảnh cao lớn từng bước ra từ bên trong cánh cửa.
Thân ảnh ấy lần đầu tiên nhìn thì như người thường, nhưng mà lần thứ hai nhìn liền to lớn vô hạn, khiến cho người ta khó tránh khỏi sinh ra ảo giác, không phân biệt được lớn nhỏ.
Chỉ có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu của vị ấy mọc ra sừng như nai vậy, lại không phải chỉ là một chiếc mà lan tràn ra vô số, như những chạc cây trải ra trên bầu trời.
Trung tâm sừng nai, có một ngôi sao màu xám, lộ ra ý hủy diệt, mang theo tử vong.
Trông phần đầu thì không nhìn ra nam nữ, chỉ có thể nhìn đến một cái đầu màu xám thật lớn, ở trên có hai cái lổ thủng chiếu ra ánh sáng màu xám, về phần nơi miệng, là một cái khe xương nứt xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mà thân thể là hình người, hai tay nhiễm máu tươi đang nhỏ xuống từng giọt, giống như dùng một đôi găng tay đỏ phủ lên.
Toàn thân trên dưới mọc ra bộ lông màu xám, đang chập chờn như quần áo thông thường choàng khắp cơ thể, chỉ có phần bụng lộ ra, đó là một cái hắc động, bên trong lập lòe tinh quang, dường như tồn tại một cái vũ trụ.
Đây chính là Nguyệt Viêm thượng thân.
Tương tự cùng Xích Mẫu, chẳng qua chớp mắt khi hình thái xuất hiện ánh vào trong mắt đám người Hứa Thanh, nhận thức của bọn họ tự động bị cải biến, không còn là bộ dạng xấu xí lúc trước, mà hóa thành một người nữ tử trung niên mặc trường bào màu xám.
Nữ tử này có xương gò má rất cao, biểu cảm lạnh lùng, một bộ dạng cay nghiệt, nhưng không thể không nói, tướng mạo rất có cá tính, có lẽ trong mắt một số người thì vị ấy không phải tuyệt mỹ, ngưng trong mắt một số người khác, khả năng vị ấy càng có ý vị.
Giờ phút này sau khi xuất hiện, Nguyệt Viêm thượng thân một bước đi lên, trực tiếp đi vào bên trong bức tranh trừu tượng trên bầu trời, một cái chớp mắt dung nhập vào đó, bức tranh trừu tượng cũng bỗng nhiên cải biến.
Vòng xoáy nhiều hơn một loại màu sắc, đó là màu xám, giao thoa cùng màu trắng cùng màu đỏ, cấp tốc chuyển động lẫn nhau, đồng thời cái bóng xuất hiện ở bên trong tranh vẽ cũng xuất hiện cái thứ ba.
"Thê tử trước của ta là một kẻ tham ăn, ta đoán nàng nhất định sẽ tới, quả nhiên bị ta đoán đúng."
Đội trưởng rút lui vài bước, đồng thời ngồi xổm bên cạnh Hứa Thanh, nhìn bức tranh vẽ trên màn trời, đắc ý mở miệng.
"Thế nào, thê tử trước của ta coi như xinh đẹp đúng không!"
Hứa Thanh quét mắt qua nhìn tranh vẽ, vừa nhìn vê phía đội trưởng, không nói chuyện.
Mà đám người Thế tử bên cạnh cũng là vẻ mặt nghiêm túc, từ đến cuối đều chú tới ý chiến trường, không để ý tới Nhị Ngưu. Chỉ có lão Bát được Ngũ công chúa triển khai chúc phúc, gã lại phục sinh ở bên trong thời gian trường hà, giờ phút này ở bên trong trường hà của Minh Mai công chúa, dù là suy yếu nhưng lão Bát vẫn nhịn không được truyền ra lời nói.
"Chúng ta không mù, có thể thấy bộ dáng của lão quái vật kia, Nhị Ngưu... Trước đây ta không phát hiện, khẩu vị của tiểu tử ngươi thật mặn."
"Dạng đó, mà ngươi cũng có thể tiếp nhận.....”
"Nhưng mà ta rất muốn biết, cái lỗ thủng trên bụng vị ấy, có phải là ngươi làm ra hay không?”
Cho tới bây giờ, miệng của lão Bát cũng sẽ không bởi vì thương thế mà giảm bớt sắc bén, giờ phút này truyền ra lời nói, rơi vào trong tai đội trưởng, khiến cho mặt của đội trưởng co quắp một chút.
"Bát gia gia.....'
Đội trưởng nhìn lão Bát. Lão Bát như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu.
"Xem ra thật là do ngươi làm, khó trách lúc trước vị ấy hận ngươi đến vậy, vừa nãy thời điểm tới cũng không liếc mắt nhìn người một cái, Nhị Ngưu, ngươi nói thầm cho chúng ta biết, phải chăng ngươi còn làm việc gì rất có lỗi với người ta?
"Nếu như đưa ngươi đi qua, có khi nào thê tử trước của ngươi sẽ càng vui vẻ hơn, tiếp đó càng có động lực ra tay hơn hay không?”
Lời lão Bát vừa thốt ra, Ngũ công chúa cùng Minh Mai công chúa chuyển sự chú ý đến trên người đội trưởng, giống như đang cân nhắc.
Đội trưởng cả kinh, vội vàng mở miệng.
"Không có không có, thật ra là ta nói giỡn mà thôi, Nguyệt Viêm thượng thần không phải là thê tử trước của ta, ta chỉ là thuận miệng nói vui thế thôi. .. “ Vì để cho lão Bát bọn họ tin phục, đội trưởng vội vàng lấy ra một quả đào, cắn một cái.
"Ta thích quả đào, Đào Đào nhà ta vẫn còn đang ở Phong Hải Quận chờ ta đấy."
Lão Bát bày ra vẻ mặt hồ nghi, Thế tử một bên đảo ánh mắt qua trên người đội trưởng.
"Đề nghị của lão Bát có thể cân nhắc một chút."
Đội hít vào một hơi thật dài, vừa muốn tiếp tục giải thích, lão Cửu bên đó bỗng nhiên mở miệng.
"Lại tới một vị!"
Vào lúc lời này truyền ra, bầu trời lập tức biến sắc, dường như nhiều hơn một lớp màn sân khấu, bao phủ bầu trời lại.
Mà trên màn vải này, xuất hiện một bộ đồ đẳng.
Khác biệt cùng vẻ âm u lúc trước, đồ đằng này tràn ra ánh sáng ấm áp, bên trên miêu tả chính là trời xanh biển khơi, có thể thấy bầu trời trên mặt biển bay lên vô số tôm cá, còn có kình ngư trôi nổi, rất là xinh đẹp.
Phía dưới biển rộng lại là vô số chim chóc chạy, hình thành cảnh tượng rực rỡ tươi đẹp.
Về phần giữa biển trời thì là một cỗ tượng thần khoanh chân ngồi.
Cỗ tượng thần đó là một Nê Hồ Ly cực lớn mặc áo bào hồng, tràn ra ánh sáng màu vàng, chiếu rọi biển khơi, lan tràn bầu trời, hiện ra thân thánh.
Dường như là chủ nhân của thế giới đó, khiến cho người ta nhìn qua liền dâng lên tôn kính.
Giờ phút này lông mi vị đó run rẩy, nhẹ nhàng mở hai mắt ra và đứng dậy cất bước, phong thái vô cùng quyến rũ, từng bước một đi ra từ bên trong đồ đằng.
Một cái chớp mắt bước ra, bộ dạng cũng theo đó mà cải biến, hóa thành một nữ tử yểu điệu thướt tha.
Áo bào hồng sa mỏng, bao phủ trên thân thể mềm mại trắng nõn, hiện ra tư thế động lòng người.
Bộ ngực sữa cao ngất, chân dài thẳng tắp, còn có cái đuôi đong đưa trong lúc đi tới, hết thảy mọi thứ đều tràn đầy vẻ gợi cảm quyến rũ.
Nhất là đùi ngọc tách nhẹ, như ẩn như hiện, khiến cho cõi lòng người ta ngứa ngáy khó cưỡng.
Hơn nữa đường cong mông eo câu hồn người, phối hợp với dáng vẻ mị cốt tự nhiên, khiến người ta vừa gặp liền khắc sâu vào ký ức.
Đây là một nữ nhân tản ra yêu mị từ trong thực chất, hình như bất kỳ lúc nào cũng đều đang dụ dỗ nam nhân, chấn động thần kinh của nam nhân.
Giờ phút này vị đó liên tục cất bước hướng đến Nguyệt Cung, xuất hiện ở giữa thiên địa, cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người, đôi mắt đẹp quét qua, lại không phải nhìn trận chiến của thần trước, mà chú ý đến trên người Hứa Thanh.
Một tiếng cười khẽ với mị ý mười phần vang lên.
"Đệ đệ thối, từ sau khi ngươi rời đi, trong sinh mệnh của ta cũng chỉ còn lại có hai chuyện, đó là nhớ tới ngươi cùng với chờ đợi ngươi."
'Sao ngươi không gọi người ta tới đây sớm một chút, người ta một mực đều đang đợi đấy."
Trong lúc nói, trong mắt nữ tử tuyệt mỹ mỉm cười mang theo nét xinh đẹp yêu dị, mị ý nhộn nhạo, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như lập tức muốn dẫn người vào khuê phòng làm chuyện gió trăng.
Hứa Thanh trâm mặc.
Trong lòng đội trưởng chấn động, y đưa mắt nhìn màu xám bên trong đồ đẳng, lại nhìn nữ tử yêu mị trong mắt chỉ có Hứa Thanh này một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói cái gì. Giờ phút này đám người Thế tử cũng nhao nhao nhìn qua phía đội trưởng, nhất là lão Bát, thở dài một tiếng về phía Nhị Ngưu.
"Chênh lệch có hơi lớn.”