Chương 1661: Ca dao trong tuế nguyệt (2)
Chương 1661: Ca dao trong tuế nguyệt (2)Chương 1661: Ca dao trong tuế nguyệt (2)
Chuong 1661: Ca dao trong tue nguyet (2)
Đúng lúc này, Cổ Linh Hoàng còn ở lại bên trong Nguyệt Cung, trong mắt lão lộ ra tham lam, điên cuồng phóng tới, thân thể hóa thành vô số con mắt, bên trong từng con mắt đều xuất hiện miệng lớn rậm rạp, hung hăng nuốt tới Xích Mẫu đang tan vỡ.
Trong nháy mắt tiếp theo, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, rất nhiều con mắt bị tan nát, nhưng vẫn có một bộ phận sau khi cắn xé được máu thịt Xích Mẫu, liền nhanh chóng ẩn nấp, tan biến trong Nguyệt Cung.
Nhìn tổng thể, máu thịt bị Cổ Linh Hoàng nuốt vào chiếm cứ một thành của Xích Mẫu.
Không phải là lão không muốn tiếp tục, mà là không làm được.
Cùng lúc đó, Nguyệt Viêm cùng Tinh Viêm cũng đã bất chấp mà lập tức tới gan, ra tay xe rach mau thit rieng phan mình cầm đi hơn một thành, bọn họ có lòng tiếp tục, nhưng ngôi sao Hồng Nguyệt đang trong quá trình tan biến, mang đến cho đám Thần nguy cơ cực lớn.
Mà chân chính khiến cho đám Thần quyết định không thể tiếp tục, là giọng nói suy yếu của Lý Tự Hóa.
"Không thể tham lam."
Ánh mắt Nguyệt Viêm cùng Tinh Viêm lóe lên, không chân chờ mà lập tức tan biến.
Nháy mắt khi đám Thần rời khỏi, ngôi sao Hồng Nguyệt trên màn trời này hoàn toàn trở thành mơ hồ nhạt đi, như bị xóa mất vậy, tiêu tán trên bầu trời.
Mà một khắc ngôi sao Hồng Nguyệt tản đi, ngoài bình nguyên Sám Hối trên Tế Nguyệt đại vực, đội trưởng bị Lý Tự Hóa tống xuất ra đã mọc lại thân thể, giờ phút này bỗng nhiên chấn động, trực tiếp tan vỡ. Mà sau đó lại nhanh chóng hội tụ thành hình, trong mắt mang theo kích động, nhanh chóng trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh sắc mặt ngưng trọng một bên, nháy mắt ba cái.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, lập tức hiểu rõ, đội trưởng đây là đang truyền cho mình chữ 'số ba.
Nhưng hắn hiểu được giờ phút này không phải thời điểm hỏi ý kiến, trên màn trời ngôi sao Hồng Nguyệt tan biến, không chỉ là tan biến trong Tế Nguyệt đại vực, cũng là tan biến trong đại lục Vọng Cổ.
Từ đó về sau, mặt trăng của đại lục Vọng Cổ... vĩnh viễn thiếu đi một cái.
"Nó vẫn con. . . . . Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn màn trời.
Hắn có một bộ phận quyên hành Hồng Nguyệt, cho nên những người khác không thể cảm ứng tới, nhưng Hứa Thanh có thể mơ hồ cảm giác...... Hồng Nguyệt đã trở thành Thần Giới, đang ở một chỗ cách đại lục Vọng Cổ rất xa rất xa.
Bên ngoài đại lục Vọng Cổ, chỗ sâu trong tinh không, vô tận hư vô.
Nơi đây tồn tại vô số vòng xoáy, có lớn có nhỏ, màu sắc khác biệt, riêng phần mình rực rỡ, đang chậm rãi xoay tròn.
Không ai biết đây là nơi nào, cũng hầu như không có tu sĩ từng đặt chân qua nơi đây.
Mà giờ khắc này, trong vô số vòng xoáy đó, trong lúc im hơi lặng tiếng, nhiều hơn một cái vòng xoáy.
So sánh cùng với những vòng xoáy khác, nó rất nhỏ, màu sắc đỏ thẫm.
Bên trong vòng xoáy này là vô số thời không, vô số ngôi sao Hồng Nguyệt, tạo thành một gương mặt trống rỗng, trong mi tâm gương mặt này có một mảnh thời không, trên ngôi sao Hồng Nguyệt trong đó, có một đoàn hỏa diễm màu vàng thiêu đốt.
Đây là Thân Hỏa, không phải đến từ Xích Mẫu, cũng không phải đến từ Lý Tự Hóa, từ khí tức ấy mà phán đoán, lửa này thuộc ve Thân tử Hồng Nguyệt, cũng chính là nhi tử thứ tư của Chúa Tể đã tử vong.
Trong ngọn lửa còn có một vật, là hạch tâm của mảnh Thần Hỏa này.
Đó là một con mắt.
Con mắt mà Hứa Thanh đã từng trông thấy bên trong Bí Tàng của Thần tử.
Nó là... ... Mắt trái của Xích Mẫu.
Giờ phút này, ở bên trong con mắt đó, thân ảnh Xích Mẫu chậm rãi nổi lên càng lúc càng lớn, cuối cùng chiếm cứ toàn bộ con mắt, sau đó mọc máu thịt ở bên ngoài con mắt.
Máu thịt chồng chất, cho đến khi thân hình Xích Mẫu hoàn toàn hình thành.
Xích Mẫu, mở mắt ra.
Hai mắt đã từng trống rỗng của Xích Mẫu, giờ phút này bên trong mắt trái đã có con mắt. Một cỗ uy áp mênh mông bộc phát từ trên thân Xích Mẫu, lan tràn khắp mảnh thời không này, cũng ảnh hướng đến những cái thời không khác, ý đồ cải biến hết thảy.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng hét thảm truyền ra từ trong miệng Xích Mẫu, uy áp lan tràn bị cắt đứt!
"Lý Tự Hóa.... -
Giọng nói của Xích Mẫu đắng chát, một khắc lời nói truyên ra, bên trong mắt trái nổi lên thân ảnh Lý Tự Hóa, nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ con mắt, cũng lan tràn đến thân hình Xích Mẫu.
Xích Mẫu run rẩy và muốn phản kháng, nhưng vu sự vô bổ, bộ dạng của Xích Mẫu dần dần cải biến, thân thể từ nữ biến thành nam, cho đến cuối cùng đã trở thành bộ dáng Lý Tự Hóa.
Trong quá trình này, giọng nói của Xích Mẫu càng lúc càng đắng chát, vang vọng Nguyệt Cung.
"Nguyên lai đây chính là kế hoạch của ngươi.....'
"Ngươi từ rất sớm đã biết được bố trí của ta, vì vậy ngươi liền hi sinh người nhi tử thứ tư của mình, chôn xuống một phục bút này vì ta."
"Lý Tự Hóa, không phải là ngươi không muốn thành Thần, mà ngươi không muốn gánh vác đại nhân quả sau khi thành Thần, cho nên ngươi mặc dù trảm cỗ xác phàm trần của ta nhưng lại không chân chính giết ta, thúc đẩy ta thành Thần, sau khi ta đã nhận lấy phần lớn nhân quả, ngươi mới phục sinh từ trên người ta."
Giọng nói của Xích Mẫu càng lúc càng suy yếu, cuối cùng sau khi trở thành bộ dáng Lý Tự Hóa, hai mắt của Thần nhắm nghiền, giọng nói hóa thành dư âm, có không cam lòng, có oán độc, cũng có mờ mịt, cho đến sau cùng, cũng có thở dài.
"Ca, ta thành toàn ngươi."
Xích Mẫu, vẫn lạc. Hồi lâu, mắt Thần chậm rãi mở ra.
Lý Tự Hóa, trở về.
"Tứ muội, đường Hoàng Thiên là sai lầm... . Đường Hậu Thổ cũng tương tự là sai lâm."
"Tiên cùng Thần, trên thực tế..... Có thể dung hợp."
"Cho nên ta mới nói, sứ mạng, vẫn còn."
Lý Tự Hóa nhẹ giọng thì thào, ngẩng đầu nhìn về phía đại lục Vọng Cổ xa xa, một lát sau y giơ tay lên trảo một cái, Hồng Nguyệt Thần Giới thu nhỏ lại ở trước mặt y, cuối cùng hóa thành một con mắt, bị y câm ở trong tay, đặt vào bên trong mắt phải.
Tiếp theo Thân quay người, bình tĩnh bước đi về chỗ càng sâu trong hư vô.
Càng di càng xa.
Chỉ có âm thanh ca dao truyên ra từ trong miệng Thần, mang theo một cỗ âm điệu không rõ, vang vọng hư vô. "Lúc trước có một đại oa oa, sau lưng là một loạt tiểu oa oa, mười oa oa sáu bảy tám, mắt màu đỏ tóc màu xám tro, suốt ngày không nói lời nào, trông thấy đại hài tử gọi a gia, gặp phải tiểu hài tử không cần sợ. ... -
"Cho đến đột nhiên có một ngày, đại oa oa bị bệnh nhị oa oa trông, tam oa oa mua thuốc ngũ oa oa nấu, lục oa oa đã chết thất oa oa cười, bát oa oa đào hầm cửu oa oa nhảy, thập oa oa trên mặt đất rơi nước mắt, ta đi hỏi hắn vì sao khóc.....'
"Tứ oa oa lạc mất không trở lại!"
Trong khúc ca dao đã từng được hát lên này, tứ oa oa trong đó có lẽ không phải là nhi tử thứ tư của Chúa Tể, cũng có thể là Tứ muội của Chúa Tể.