Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1479 - Chương 1662: Ý Nghĩa Tế Nguyệt (1)

Chương 1662: Ý nghĩa Tế Nguyệt (1) Chương 1662: Ý nghĩa Tế Nguyệt (1)Chương 1662: Ý nghĩa Tế Nguyệt (1)

Chương 1662: Ý nghĩa Tế Nguyệt (1)

Te Nguyệt biến, bắt đầu từ trận chiến sau khi Xích Mẫu thành thần cùng với Lý Tự Hóa.

Có lẽ trận giao chiến giữa bọn họ đã diễn ra trong suốt những kỷ nguyên, thực tế cũng không phải là đã kết thúc từ sớm như nhân thế cho rằng.

Có lẽ trận đại chiến đó kéo dài từ xưa đến nay, xuyên qua thời không, một mực tiến hành bằng phương thức mà thế nhân không thể giải thích vì sao.

Đã kéo dài vô số năm tháng, vô tận tuế nguyệt. ....

Cho đến sau cùng, trận chiến đấu này mới có một dấu chấm tròn.

Theo ngôi sao Hồng Nguyệt biến mất, khói mù đã bao trùm vô số năm tháng trên mảnh đại vực này cũng tản đi.

Về phần Hồng Nguyệt đi nơi nào? Xích Mẫu phải chăng thật sự đã tử vong?

Lý Tự Hóa có còn xuất hiện lại hay không. ...

Những chuyện đó ... không ai biết đáp án, người ngoài không xác định, những người tham dự trận chiến này cũng tương tự không thể rõ ràng.

Đối với chúng sinh Tế Nguyệt đại vực bây giờ mà nói, thứ duy nhất có thể xác định, chính là một trận đánh này, sẽ trở thành truyên thuyết được bọn họ một đời đời lưu truyền lại.

Có thể tưởng tượng vô số năm sau, vạn tộc sinh ra trên mảnh đại vực này, bọn họ sẽ thấy dấu vết của trận chiến bên trong sách cổ, bọn họ sẽ biết được, vào năm tháng rất lâu trước kia, đại vực mình sống đã từng bị nguyền rủa chỉ phối.

Mà bọn họ cũng hiểu rõ, theo cuộc chiến trong truyền thuyết kia kết thúc, nguyên rủa này bị đã phá vỡ. Nếu như có một ngày, hậu nhân sinh hoạt trên mảnh đại vực này có tư cách bước vào thời không, trở lại ngày hôm nay, như vậy bọn họ nhất định có thể cảm nhận được biến hóa của toàn bộ Tế Nguyệt đại vực sau khi Hồng Nguyệt biến mất ngay lúc này.

Vạn vật, bắt đầu khôi phục.

Hy vọng, đã phủ xuống.

Tự Âm Trường Hà vờn quanh bốn phía đại vực, nước sông từ màu đỏ cải biến thành thanh tịnh, hài cốt chôn xuống vô số năm trong đó hóa thành nước bùn, không hề bốc lên nữa.

Trong huyết mạch của chúng sinh không có nguyên rủa của Hồng Nguyệt, từ đó không còn cần Giải Nan đan, không cần Giải Chú đan, cước bộ của bọn họ cũng không còn bị giới hạn trong mảnh đại vực này nữa.

Tự do, đã được trả lại cho chúng sinh Tế Nguyệt.

Chỉ là, sau khi trải qua này vô số kỷ nguyên hành hạ, lại nhận lấy vô số tuyệt vọng, bây giờ vào thời điểm đứng trên giao điểm giữa thời đại cũ và mới, tuy bọn họ hoan hô cùng phấn khởi, nhưng đồng thời từ trong thể xác và tinh thần cũng có cơn mỏi mệt khó có thể tiêu tán như cũ.

Bọn họ, rất mệt, rất đuối.

Tế Nguyệt, cũng cần nghỉ ngơi khôi phục để lấy lại sức.

Vì vậy Thế tử đứng ra, thân phận của lão, khiến cho lão vào thời khắc này nhất định phải hoàn thành chức trách cùng sứ mạng của mình.

Tu vi của lão cũng đủ để đảm đương.

Cho nên dưới mục đích chung, Thế tử đã đảm nhiệm thay quyền lực của phụ thân trước kia, trở thành chủ nhân mới của Tế Nguyệt đại vực.

Vị trí của Tế Nguyệt Cung mới được Thế tử chọn ở Khổ Sinh sơn mạch, từ đó về sau, lão tọa trấn ở nơi đó, thủ hộ một phương đại vực này. Mà ở chỗ sâu trong Tế Nguyệt Cung, chỗ đó tồn tại một gian tiệm thuốc bình thường.

Nơi đây không cần được định nghĩa, nó liền hòa một chỗ cùng với truyền thuyết, bởi vì tiệm thuốc này vốn là một bộ phận của truyền thuyết, cũng là nơi truyền thuyết bắt đầu.

Chủ nhân tiệm thuốc không phải Thế tử, là một người ... tên Hứa Thanh.

Đến khi khắp cả Tế Nguyệt đại vực thuộc sở hữu, Thế tử cũng không lựa chọn quy về nhân tộc, mà trở thành độc lập.

Cái tên Tế Nguyệt cũng không cải biến.

Nhưng ý nghĩa, đã hoàn toàn khác biệt.

Không còn là tế tự, mà tế hiến.

Tế hiến Hồng Nguyệt!

Đây là lựa chọn của Thế tử cùng huynh đệ tỷ muội lão, cũng là lựa chọn của chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, mà Minh Mai công chúa chỗ đó, cũng có chức trách của mình.

Nàng đi băng nguyên phía bắc, chỗ đó nguyên bản chính là đất phong của nàng.

Ở phía bắc, Minh Mai công chúa đã thành lập nên một cái Học Phủ, tên là Bắc Minh Cung, trong những năm tháng về sau, nàng sẽ ở đây giáo hóa chúng sinh, kính dâng hết thảy của mình cho con dân.

Mà Ngũ công chúa, nàng tương tự cũng có sứ mạng của mình.

Nàng dùng năng lực của bản thân, chữa trị Nghịch Nguyệt Kính, chắp vá nó lại, sau đó để nó bay lên thật cao, trôi lơ lửng ở trên màn trời Tế Nguyệt đại vực.

Trở thành mặt trời.

Mà bản thân nàng thì lựa chọn đi vào trong Nghịch Nguyệt Kính, đả tọa vĩnh hằng ở đó, phóng thích quyên hành của bản thân, phóng thích tia sáng bản thân, để cho Tế Nguyệt đại vực từ đó đã có ánh mặt trời, vạn vật được bồi dưỡng, sinh cơ bừng phát.

Về phần tu sĩ bên trong Nghịch Nguyệt Điện, bọn họ cũng đồng dạng khôi phục tự do, có thể tự lựa chọn đường đi, vì vậy một nhóm người lựa chọn cởi bỏ liên hệ giữa Nghịch Nguyệt Điện, trở vê với tộc quần của mình, cố gắng đi khôi phục.

Còn có một bộ phận thì cam nguyện ở lại trong Nghịch Nguyệt Kính, lấy sinh mệnh của bản thân, trở thành hộ vệ cho mặt trời.

Một bộ phận cuối cùng thì đi theo Thế tử, cùng lão thủ hộ mảnh gia viên này.

Mà lão Bát lại lựa chọn cũng khác biệt cùng huynh đệ tỷ muội của mình, tính cách của lão vốn cũng không thích hợp tôn tại lâu dài ở một địa phương, lại từng bị giam giữ, càng làm cho lão đã có phán đoán của riêng mình đối với biến hóa vô số năm bên ngoài.

Vì vậy lão lựa chọn dạo chơi nhân gian, rời khỏi Tế Nguyệt đại vực, lão muốn nhìn thật kỹ mảnh đại lục Vọng Cổ vừa quen thuộc lại lạ lam này một lần.

Về phần lão Cửu, là người có chiến lực mạnh nhất trong tất cả huynh đệ tỷ muội, y đi vào bình nguyên Sám Hối, đi tới bên cạnh núi máu thịt do phụ thân biến thành.

Ở trước mặt chủ nhân cấm khu, lão Cửu khoanh chân ngồi xuống, không nhúc nhích.

Thần niệm của y ảnh hướng đến toàn bộ cấm khu, cũng lan tràn tới Tế Nguyệt đại vực, y đang tu hành, đang tìm kiếm con đường trước kia của phụ thân.

Sự tình bên Tế Nguyệt đại vực, cứ như vậy báo kết thúc một giai đoạn.
Bình Luận (0)
Comment