Chương 1664: Huynh đệ tay chân, hiển lộ thần thông (1)
Chương 1664: Huynh đệ tay chân, hiển lộ thần thông (1)Chương 1664: Huynh đệ tay chân, hiển lộ thần thông (1)
Chuong 1664: Huynh de tay chân, hiển lộ thần thông (1)
Hứa Thanh nhìn qua ngón tay bên trong ba cái bong bóng khí, lại ngẩng đầu nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng vẻ mặt chân thành.
"Thế nào Tiểu Thanh, thu hoạch lần này rất được đúng không, ha ha."
Hứa Thanh giữ im lặng, lập tức vận hành tu vi trong cơ thể, khí thế bộc phát, phía sau càng có một tòa Bí Tàng ầm âm huyễn hóa ra ngoài, khiến cho nơi đây gió giục mây vần, bát phương rung động lắc lư.
Ánh mắt của hắn lập tức biến thành một mảnh đen nhánh, Độc Cấm lan tràn ở bên trong, đồng thời bên trong Bí Tàng cũng có nhật nguyệt lên xuống, Thiên Đạo Thương Long gầm thét ở bên trong, hình thành một mảnh lửa nóng cuồn cuộn.
Hỏa lò, đang được thiêu đết. Trong chốc lát liền có từng đạo sợi tơ quy tắc vô hình tản ra từ bên trong Bí Tàng, lượn lờ ở bốn phía quanh Hứa Thanh.
Đây là pháp tắc cùng với quy tắc trong thế giới Bí Tàng của hắn, giờ phút này theo chúng nó khuếch tán, bao phủ bản thân, biến nơi đây tạo thành chiến trường thuộc về bản thân hắn.
Thân ở bên trong tràng chiến trường này, trên người Hứa Thanh lộ ra ý Thiên Đạo.
Vẫn không kết thúc, vào thời khắc này chung quanh cũng bắt đầu sinh sôi dị chất, đó là khí tức của Độc Cấm, nhanh chóng chuyển biến nơi đây.
Đội trưởng mắt thấy những thứ ấy, đáy lòng hơi chột dạ, nhưng biểu hiện ra ngoài lại là trừng mắt.
"Tiểu Thanh, ngươi không tin đại sư huynh?”
Nói xong, đội trưởng tương tự bộc phát tu vi trong cơ thể, phía sau đồng dạng bay lên Bí Tàng.
Bí Tàng của y không giống cùng với Hứa Thanh, ẩn chứa không phải thế giới, mà một mảnh đen nhánh như là Cửu U Địa Ngục, bên trong còn có tiếng gào thét chấn nhiếp tâm thần vang vọng, hình thành lực lượng quy tắc thuộc ve y, khuếch tán bốn phương, đối kháng cùng pháp tắc vô hình của Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh, xem ra ta phải dựng lại một chút uy nghiêm của đại sư huynh rồi. Đội trưởng vung tay lên, trong mắt lập lòe ánh sáng màu lam.
Mà sự bộc phát của Hứa Thanh vẫn còn đang tiếp tục, theo Tử Nguyệt lập bên trong lòe Bí Tàng chậm rãi bay lên, Tử Nguyệt nhô lên cao trong phiến khu vực này, mà ánh trăng hạ xuống, không phải là chùm ánh sáng bình thường, mà là..... Từng tuyến trùng màu tím.
Những tuyến trùng này phô thiên cái địa, khi thì lộ ra hình thái chân chính, khi thì lại hóa thành ánh trăng, vô cùng quỷ dị. Lúc tới trên người đội trưởng, tâm thần đội trưởng chấn động, ánh sáng màu lam của y đang bị ánh sáng màu tím lan tràn, nhưng nghĩ đến chính mình thân là đại sư huynh, đội trưởng lập tức đã có động lực mới, trong mắt xuất hiện gương mặt, trong mắt của gương mặt lại tương tự cũng hiện ra gương mặt.
Một tầng lại một tầng, đều tràn ra ánh sáng màu lam, khiến cho toàn thân y lập lòe tia sáng, đồng thời thân hình cũng ở trong biến ảo đó, xuất hiện từng con nhuyễn trùng màu lam, trong mắt cũng lộ ra cảm giác kích động.
"Tiểu Thanh, hai ta cũng đã lâu không thử sức với nhau rồi, lân thứ nhất trước đó vẫn còn là ở trên biển cấm, đến đến đến, lần này người nào thua, người đó liền.... “
Đội trưởng vừa nói đến đây, trên thân Hứa Thanh liền truyền ra tiếng sét đánh ngập trời, trong lúc ánh sáng tím bộc phát, hắn giơ tay phải lên, chỉ một ngón tay tới màn trời. Phương hướng chỉ, chính là tàn diện Thần Linh.
Một màn đó, động tác cùng khí thế đó, tương tự như lúc hắn triệu hồi ra tàn diện Thần Linh từ trong tử thủy tinh ở bên trong Nguyệt Cung, giống như giờ phút này thật sự muốn lần nữa triệu hoán tàn diện Thần Linh.
Mặc dù bên trong tử thủy tinh của hắn đã không có cảnh tượng tàn diện Thần Linh nữa. .. Nhưng đội trưởng hiển nhiên không rõ ràng, giờ phút này mí mắt y run lên, tâm thân chấn động mãnh liệt, lời đang muốn tiếp tục nói ra bị y cố nuốt xuống, trừng mắt nhìn sau đó đội trưởng cười ha ha.
"Tiểu sư đệ, chớ kích động, là đại sư huynh nhớ lộn, khục khục.'
Nói xong, đội trưởng nhanh chóng giơ tay lên, lại lấy ra ba cái lông vũ.
"Là sáu cái, không phải ba cái."
Ánh sáng tím trên người Hứa Thanh càng đậm. Đội trưởng tim đập rộn lên, cảm giác chột dạ cũng rất mãnh liệt, vì vậy thân sắc nghiêm nghị, lại lấy ra ba cái lông vũ từ túi trữ vật.
"Khục, mà thôi mà thôi, Tiểu Thanh, thật sự chỉ có từng này."
Đội trưởng thở dài, thu hồi hết thảy tu vi, vẻ bất đắc dĩ nhìn qua Hứa Thanh.
Khí tức trên thân Hứa Thanh chậm rãi tiêu tán, cho đến Tử Nguyệt trở vê Bí Tàng rồi Bí Tàng phai nhạt, hết thảy bốn phía khôi phục như thường.
Mắt thấy như thế, đáy lòng đội trưởng buông lỏng ra, nổi lên đắc ý, thâm nghĩ Tiểu Thanh à Tiểu Thanh, ngươi vẫn là quá non.
Đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng mà đội trưởng lại biểu hiện ra một bộ dạng bất đắc dĩ, thấp giọng mở miệng.
"Tiểu Thanh, những thứ này...... Ngươi cầm lấy bảy thành đi, là đại sư huynh sai rồi, không nên nổi lên lòng tham.” Hứa Thanh không nói gì, hắn lặng lẽ nhìn qua đội trưởng, sau khi suy nghĩ một chút, ánh mắt của hắn dân dần có chỗ cải biến, lộ ra một vòng lạ lãm, vào giờ khắc này trên người càng là dâng lên một chút cảm giác cô độc.
Ánh mắt cùng vẻ mặt này của hắn, khiến cho đáy lòng đội trưởng xoắn lại.
"Đại sư huynh...... Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, đây là câu nói đầu tiên hắn nói ra từ lúc bắt đầu tới giờ.
Sau khi đội trưởng nghe được, thân thể run lên.
"Ta không cần nữa, đại sư huynh." Hứa Thanh thì thào.
"Đều cho ngươi đi."
"Ta nhớ Phong Hải Quận rồi, đi về trước đây.'
Giọng của Hứa Thanh có chút khàn khàn, nói xong, hắn quay người đi đến xa xa, một cỗ cảm giác tịch mịch nông đậm dựng lên từ trên người hắn, thân ảnh kia mang theo cô đơn, mang theo đìu hiu. Một màn như thế, đội trưởng cũng không nhìn ra, chiêu số này có chút tương tự cùng với y đã từng dùng qua trên người Hứa Thanh...
Giờ phút này nhìn qua bóng lưng Hứa Thanh, trong lòng đội trưởng dâng lên gợn sóng kịch liệt, càng có vô tận áy náy, y cảm thấy mình hoàn toàn chính xác hơi quá đáng, tham lam với ai cũng được, cần gì phải tham lam với chính tiểu sư đệ của mình chứ.
Tuy rằng đó là bản năng tính cách của mình, nhưng khi thấy bộ dạng của Hứa Thanh lúc này, đội trưởng hung hăng dậm chân một cái, nhanh chóng hô to.
"Tiểu sư đệ, đại sư huynh sai rồi."
Nói xong, đội trưởng giơ tay vung lên, lập tức từng chiếc lông vũ máu thịt tạo thành núi lớn, oanh một tiếng đã rơi trên mặt đất.
Thần uy kinh khủng bốc lên từ bên trong, so sánh cùng với sáu cọng lông mà đội trưởng đã từng xuất ra mà nói, ngọn núi này cực kỳ mênh mông, đủ để cho người ta nhìn thấy mà giật mình.