Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1488 - Chương 1671: Mời Bệ Hạ Trả Tiền Ăn (2)

Chương 1671: Mời bệ hạ trả tiền ăn (2) Chương 1671: Mời bệ hạ trả tiền ăn (2)Chương 1671: Mời bệ hạ trả tiền ăn (2)

Chương 1671: Mời bệ hạ trả tiền ăn (2)

Mà theo những biến hóa này, tâm thần Hứa Thanh cũng lại dâng lên cảm xúc nhân tính, hô hấp biến thành dồn dập, trong lòng chấn động cực lớn, chắp tay về phía lão Cửu đang ngóng nhìn mình, cúi đầu.

"Đa tạ Cửu gia gia!"

Hứa Thanh ngưng trọng mở miệng.

Thông qua lão Cửu tương trợ, mặc dù hắn không bày ra được hình thái Thần Linh tâng thứ ba, nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, quá trình này là cực kỳ trân quý.

Chẳng những giúp hắn tìm được phương thức vận dụng Thần Tàng, càng trợ giúp hắn sớm cảm thụ tâm cảnh của hình thái Thân Linh.

Đối với Hứa Thanh mà nói, điều ấy có thể giúp hắn vào lần triển khai hình thái Thần Linh tiếp theo sẽ càng thêm thong dong, hiểu rõ hơn.

Còn có hình thái Thần Linh tâng thứ nhất, giờ phút này Hứa Thanh có thể cảm giác rõ ràng, với nội tình bây giờ của mình, cho dù một mực bảo trì tâng thứ nhất cũng không thành vấn đề.

Lão Cửu liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật sâu, khẽ gật đầu sau đó khép kín hai mắt lại.

Hứa Thanh không có quấy ray quá lâu, lấy ra một khối máu thịt Xích Mẫu đặt ở một bên, tiếp theo hắn thoáng suy nghĩ, lại lấy ra thêm một khối và cung kính bỏ xuống, sau đó mới rời đi.

Theo thân ảnh của Hứa Thanh đi xa, hình thái của hắn cũng dần dần cải biến, không còn là hình thái Thần Linh tầng thứ nhất nữa, mà hóa thành thân thể bình thường, tan biến trong cấm khu.

Chỉ có lão Cửu ở trên núi máu thịt sừng sững vẫn như trước, không hề nhúc nhích.

Chỉ là vẻ mặt của y nhìn như bình thường, nhưng ma gon sóng trong lòng vẫn còn đang cuồn cuộn.

Biến hóa trên người Hứa Thanh để cho lão Cửu trong lúc mơ hồ, hình như đã có một chút mạch suy nghĩ.

"Tình huống xuất hiện trên người tiểu hài tử này, là một loại biến hóa trước đó chưa từng có, cũng là một con đường mới."

"Phụ thân. ... . Phải chăng cũng đang đi con đường này?”

Trong tiếng thì thào, lão Cửu mở mắt ra, nhìn qua phía Hứa Thanh rời ởi, lại nhìn về phía hai khối máu thịt Xích Mẫu được đặt trên mặt đất, biểu tình lạnh như băng trên mặt cũng bị hòa tan mà lộ ra một tia nhu hòa.

"Là một hài tử ngoan."

Có chút thời điểm, ưa thích một người có thể là đột nhiên xuất hiện, nhưng càng nhiều thời điểm, là bởi vì sự biết điều của đối phương mà nguyện ý tiếp xúc, nguyện ý kéo dài phần ưa thích này, cũng là bởi vì sự hiểu chuyện, có tình nghĩa biết trước biết sau.

Hứa Thanh một đường đi tới hôm nay, bắt đầu từ Vô Song thành cho đến Tế Nguyệt đại vực, tính cách có ơn tất báo cùng với lễ nghi của hắn, mới là nguyên nhân căn bản có người tương trợ hắn.

Nhưng đáng tiếc, người như vậy, bất luận là ở thời đại nào hay thế giới nào, đều không nhiều.

Không chỉ như thế, mà một số người có tâm tính không bằng Hứa Thanh, sau khi nhìn thấy hắn hành động như vậy, đáy lòng bọn họ còn nổi lên phản cảm, cho là Hứa Thanh ngu xuẩn, khác thường.

Đây chính là biểu hiện của nhân tính, cũng nổi bật nội tâm sân si khờ dại không thấu đạo nhân quả của con người, cho nên nếu không có ai tán thưởng hành động của Hứa Thanh, cũng là có nguyên nhân.

Mà Hứa Thanh cũng không thèm để ý tới những thứ đó, hắn đi ra bên ngoài cấm khu, nhìn qua phiến thế giới này, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hải Quận.

"Phải về nhà rồi."

Hứa Thanh thì thào, quay người đi về phía Khổ Sinh sơn mạch, hắn muốn đi đón Linh Nhi rồi cùng nhau về nhà.

Vào lúc hắn sắp đến Khổ Sinh sơn mạch, bước chân Hứa Thanh dừng lại, hắn nhớ tới một chuyện.

"Cổ Linh Hoàng hứa hẹn cho ta một sợi Hoàng Khí."

Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, lấy ra lệnh bài của Cổ Linh Hoàng, cầm trong tay lắc lắc vài cái, lúc trước hắn dựa theo yêu cầu của đội trưởng, đã truyền qua thân niệm hỏi về thu hoạch, nhưng mà Cổ Linh Hoàng không có bất kỳ đáp lại nào.

Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, Hứa Thanh liền đưa thần niệm vào bên trong lệnh bài.

"Bệ hạ, bữa cơm tiếp theo ngài còn tham dự hay không?”

Lệnh bài vẫn không có chút động tĩnh gì, thân niệm của Hứa Thanh như ném trâu vào biển vậy.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, sau khi đợi hơn mười hơi thở, hắn tiếp tục đưa thần niệm vào.

"Nếu như bệ hạ không đáp lời, như vậy ta sẽ ngâm hiểu rằng ngài sẽ không tham dự bữa cơm tiếp theo."

"Tham dựt"

Lần này lời Hứa Thanh vừa mới nói xong, giọng nói tang thương của Cổ Linh Hoàng lập tức vang vọng ra từ trong lệnh bài.

"Như vậy mời bệ hạ trả tiền cho bữa ăn kỳ này, một sợi Hoàng Khí."

Giọng của Hứa Thanh lý thẳng khí hùng, truyền vào lệnh bài.

Bên trong lệnh bài không có âm thanh mà lâm vào trầm mặc, Hứa Thanh cũng không nóng nảy, lặng lẽ chờ đợi. Cho đến nửa nén hương sau, lệnh bài rung động lắc lư, một sợi Hoàng Khí biến thành con rắn dân dần bay ra từ bên trong, cho Hứa Thanh một loại cảm giác hình như rất không tình nguyện.

Hắn không quan tâm tới những thứ ấy, giơ tay lên một phát bắt được sợi Hoàng Khí kia, chợt kéo một cái trực tiếp lôi ra ngoài, cho dù con rắn vùng vẫy như thế nào cũng đều vô ích, bị Hứa Thanh ném vào bên trong Thần Tàng.

Làm xong những động tác đó, Hứa Thanh vừa lòng thoả ý đi về phía Khổ Sinh sơn mạch, bước vào đến Tế Nguyệt Cung mới được xây dựng, trở về tiệm thuốc.

Một khắc bước vào tiệm thuốc, Hứa Thanh nhìn thấy Thế tử ngồi uống trà ở chỗ cũ, thấy Ninh Viêm đang lau chùi, thấy U Tinh vẫn đang nấu nước, thấy Ngô Kiếm Vu thất nghiệp, còn có mầm tiểu thảo chập chờn cùng với Anh Vũ trọc lông.

Cũng nhìn thấy Linh Nhi ném sổ sách, chay toi phia chinh minh.

"Hứa Thanh ca ca, sao bây giờ ngươi mới trở về!"

Mắt Linh Nhi đỏ lên, dùng sức ôm chặt Hứa Thanh, trong khoảng thời gian này sự nhớ nhung của nàng đối với Hứa Thanh cực cao, mỗi ngày đều dành phần lớn thời gian nhìn tới bên ngoài cửa hàng, muốn thấy thân ảnh hắn hiện ra ở đó.

Trên mặt Hứa Thanh nở một nụ cười, sờ lên tóc Linh Nhi, trong lúc giơ tay lên liền lấy sợi Hoàng Khí của Cổ Linh Hoàng ra, đặt vào trong tay Linh Nhi.

“Tặng cái này cho ngươi."

Mắt Linh Nhi sáng lên, lập tức hoan hô, đối với nàng mà nói, vui vẻ rất đơn giản, chỉ cân có Hứa Thanh ca ca là được rồi, mà lễ vật Hứa Thanh ca ca tặng cho nàng, bất luận là cái gì nàng đều ưa thích.

(Khụ khụ, Hứa Thanh không tặng thì thôi, mỗi lần tặng toàn hàng xịn, đồ hiệu, không thích sao được? Mắt Linh Nhi sáng lên vì vừa thấy sợi Hoàng Khí là biết hàng ngon, ha hal)

Thế tử mắt thấy một màn này, cười mà không nói, cầm lấy chén trà uống một ngụm, trong mắt lộ ra hồi ức, giống như nghĩ tới một chút chuyện xưa của mình.

Ngô Kiếm Vu một bên lắc đầu, có lòng không mở miệng, nhưng vẫn là không nhịn được.

"Trời muốn đánh sét nhân xà hội, mặc kệ hai người xứng hay không."

Lời của Ngô Kiếm Vu vừa ra, Hứa Thanh quay đầu, lạnh lùng nhìn y một cái.

Ngô Kiếm Vu run lên, nghiêm mặt nói.

"Xứng!"

Ninh Viêm nghe vậy cười lạnh, đang muốn trợ giúp lão đại nhà mình thảo phạt Ngô Kiếm Vu, nhưng vào lúc này, ngoài khách sạn bỗng truyền đến giọng nói của đội trưởng. "Ha ha, ta về rồi đây."

"Các ngươi đoán xem, nửa đường trở về ta đã gặp ai."

"Tiểu Thanh, ta nhặt được nhạc phụ của ngươi."

Ngoài tiệm thuốc, đội trưởng bộ dạng xuân phong đắc ý cất bước di tới, trong tay còn xách theo một người mặt mũi bâm dập lâm vào hôn mê, nhìn bộ dạng đó ... chính là lão đâu đường Bản Tuyền.
Bình Luận (0)
Comment