Chương 1674: Đêm Phong Hải người về
Chương 1674: Đêm Phong Hải người vềChương 1674: Đêm Phong Hải người về
Chương 1674: Đêm Phong Hải
người về
Màu đen, sớm đã che kín màn trời.
Vô số ngôi sao tranh nhau phá vỡ bóng đêm mà lộ ra, trùng trùng điệp điệp tỉnh quang chiếu vào trên mặt sông xa xa bên ngoài Tế Nguyệt đại vực, mượn nhờ mặt nước thanh tịnh, chiếu cả bâu trời sao hiện ra.
Từ xa nhìn lại, tựa như là tinh hà rơi xuống phàm trần, khiến cho người ta không phân biệt được bầu trời và đại địa.
Đây là Tự Âm trường hà, nước sông nơi này đã từng đỏ tươi như máu, chôn xuống vô số hài cốt, càng có quỷ dị Hà Linh, nhưng mà theo Hồng Nguyệt biến mất, nguyên rủa tản đi, bây giờ bộ dáng của sông này đã đại biến.
Hết thảy quỷ dị đều đã tiêu tán, hết thảy ràng buộc cũng đều tan biến, chỉ còn dư lại ẩm ướt dân dần xâm nhập trong không khí, khuếch tán ra một cỗ u tính đẹp đẽ.
Giờ phút này mặt sông vang lên tiếng rào rào, một chiếc thuyền lớn đang tiến lên trên sông, đi về phía Thánh Lan đại vực.
Trên thuyền lớn, Ngô Kiếm Vu ngồi trên cán buồm tho ra, lặng lẽ nhìn về phương xa, chỗ đó có một chiếc thuyền nhỏ đang đi xa.
Nhìn qua bóng thuyền, vẻ mặt Ngô Kiếm Vu phiên muộn, trong lòng tràn đầy đăng chát.
Dưới cán buồm là Ninh Viêm.
Gã cầm trong tay một tấm vải bố, ngồi trên boong thuyền, theo bản năng lau chùi bốn phía sạch sẽ sáng bóng.
Ninh Viêm nguyên bản không có tính cách thích sạch sẽ, nhưng chuyến đi tới Tế Nguyệt này đã dưỡng cho gã một cái thói quen tốt, đó là gã không thể chấp nhận xung quanh mình tồn tại một chút bụi bặm.
Vừa lau xong, Ninh Viêm ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngô Kiếm Vu, có lòng định nói móc vài câu, nhưng tưởng tượng đến trạng thái của đối phương thì lại lắc đầu.
Gã biết rõ tại sao đối phương lại như vậy, vào ba canh giờ trước, lúc bọn họ vẫn còn ở trong tiệm thuốc bên Khổ Sinh sơn mạch, bởi vì sự tình Phong Hải Quận, cho nên ba canh giờ sau bọn họ đã ở trên chiếc thuyền lớn này.
Mà thật vừa đúng lúc thuyền chạy không bao lâu, bọn họ gặp một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền nhỏ là một nữ tử khoanh chân ngồi, nàng đã từng có tên là Vân Hà Tử.
Ngô Kiếm Vu nhìn thấy nàng, nàng cũng nhìn thấy Ngô Kiếm Vu.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau, Vân Hà Tử nhắm nghiền hai mắt.
"Hỏi thế gian tình là gi. . . . ” Ninh Viêm cảm khái.
"Chẳng qua là đợi xem ai nói trước đúng không!" Ngô Kiếm Vu ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, lấy ra một bầu rượu, uống vào một hớp, nhưng có vài giọt đã rơi xuống trên boong thuyền, khiến cho Ninh Viêm bất mãn, bản năng cầm lấy vải bố lau lau...
Cùng lúc đó, ở vị trí đầu thuyền, Hứa Thanh khoanh chân đả tọa, vẻ mặt do dự, mà đội trưởng nghiêng người dựa vào lan can bên cạnh lắc đầu, khi thì quan sát Hứa Thanh, lúc thì quan sát mặt sông, chép chép miệng ra tiếng.
"Tiểu Thanh à, xem ra có người không muốn ngươi đi nhanh như vậy."
"Nhưng mà không sao cả, Linh Nhi không có ở đây, ha ha ha."
Đội trưởng càng nói ánh mắt càng sáng, tràn đây chờ mong đối với sự tình chuẩn bị phát sinh.
Linh Nhi đích xác là không có ở trên chiếc thuyền lớn này, lão đầu đường Bản Tuyền cũng không có ở đây.
Không phải Linh Nhi không muốn theo Hứa Thanh quay về Phong Hải Quận, mà Hoàng Khí của Cổ Linh Hoàng dung hợp lại, khiến cho nàng lâm vào ngủ say, cần một ít thời gian tiêu hóa.
Cũng giống như là bế quan vậy, không thích hợp bị quấy rây.
Vì vậy Hứa Thanh đã lưu Linh Nhi lại tiệm thuốc, mà lão đầu đường Bản Tuyền tự nhiên cũng lựa chọn ở lại.
Cùng nhau lưu lại còn có U Tinh.
Tự nhiên ả không phải là vì Linh Nhị, mà bản năng không muốn trở lại Phong Hải Quận.
Cho nên trên chiếc thuyền lớn này cũng chỉ có bốn người Hứa Thanh bọn họ.
Giờ phút này lời nói của đội trưởng vang vọng, Hứa Thanh nhíu mày, hắn biết rõ ý tứ của đội trưởng, trên thực tế chiếc thuyền mà bọn họ đang đi là Thế tử tặng cho, có thể vượt qua đại vực, khiến cho thời gian phản hồi Phong Hải Quận rút ngắn rất nhanh.
Nhưng một khắc vừa mới lên đường, tầng ngoài đầu thuyền liên im hơi lặng tiếng xuất hiện rất nhiều bùn.
Những thứ bùn ấy lăng không hiện ra, càng lúc càng nhiều, còn có lực lượng thân dị khiến cho tốc độ của chiếc thuyền này bị kéo lại nghiêm trọng.
Mà Cửu gia gia sau khi truyên ra câu nói trong khách sạn, cũng không thấy bóng dáng đâu cả, dù là chiếc thuyền này bị ảnh hưởng tốc độ, cũng không thấy y xuất hiện.
Loại tình huống như thế, dĩ nhiên khiến cho Hứa Thanh hiểu ra, rốt cuộc là ai đã ảnh hưởng tới chiếc thuyền này. .....
Suy đoán của hắn, cũng rất nhanh liền trở thành thực tế.
Một nén nhang sau, theo bốn phía con thuyền càng lúc càng xuất hiện nhiều bùn, trong một tiếng nổ vang, toàn bộ con thuyền liền chậm rãi dừng lại trên trường hà, không còn tiến về phía trước nữa.
"Đến rồi!"
Ánh mắt đội trưởng sáng lên. Hứa Thanh cũng ngẩng đầu.
Mà một khắc chiếc thuyền dừng lại, toàn bộ bùn ở bên trên liền nhanh chóng tróc ra, hội tụ tới mặt sông phía trước con thuyền, dan dân hợp thành một tôn Nê Hồ Ly cao lớn.
Tôn Nê Hồ Ly này tuy là do bùn đất hình thành, nhưng lại tràn ra ánh sáng bảy màu, làm cho người ta có một loại cảm giác thần thánh, thậm chí dâng lên cảm giác muốn cúng bái từ đáy lòng.
Đó là Thần Linh.
Thần xuất hiện, nước sông lập tức như bị bất động, không một gợn sóng, màn trời cũng đều ảm đạm, không dám tranh nhau phát sáng.
Dường như thế gian này chỉ còn lại tôn Nê Hồ Ly ở trên mặt sông.
Thần, là đầu nguồn hết thảy.
Thân thể Ngô Kiếm Vu phù phù một tiếng rớt từ trên cán buồm xuống, bị dọa gần chết, Ninh Viêm cũng không khá hơn chút nào, cả người run rẩy, vẻ mặt hoảng SỢ.
Bọn họ không biết được sự tồn tại của Nê Hồ Ly.
Chỉ có đội trưởng vào thời khắc này, chờ mong trong lòng cũng đạt đến đỉnh điểm, dưới sự nhìn chăm chú của y, tôn Nê Hồ Ly trên mặt sông kia chậm rãi mở mắt ra.
Một đôi mắt phượng câu dẫn vạn người, vẻ quyến rũ khiến người ta trầm luân hiển lộ giữa thiên địa, bỏ qua Nhị Ngưu, nhìn tới Hứa Thanh.
"Đệ đệ thối, sao đi nhanh thế, cũng không cáo biệt cùng với người ta một câu.
"Chẳng lẽ ngươi quên mất tỷ tỷ rồi sao?"
Giọng nói mêm mại tràn ngập bên trong thế giới, pháp tắc tránh lui, quy tắc không hiện, thời không cũng đều bị ảnh hưởng, chung quanh bát phương nơi đây hình thành bốn mùa, thậm chí còn có cả nhật nguyệt tinh thần xuất hiện, nhanh chóng xoay tròn luân chuyển.
Càng có Thần Hỏa lan tràn toàn thân vị ấy, tràn ra khí tức kinh khủng tột cùng.
Bóp méo toàn bộ, dị chất càng là phủ lên trên bầu trời.
Rất rõ ràng, Nê Hồ Ly bây giờ đã mạnh hơn so với thời điểm tham gia trận chiến với Xích Mẫu.
Hiển nhiên đối với Thần mà nói, ý nghĩa của máu thịt Xích Mẫu không phải chuyện đùa.
Mắt thấy như vậy, đội trưởng ho khan một tiếng, vội vàng mở miệng.
"Tỷ tỷ, thật ra ta......”
"Quả thận câm miệng, nói thêm một chữ nữa ta liền lấy cả hai quả thận của ngươi ra." Nê Hồ Ly cười tum tim mở miệng, giọng nói vẫn quyến rũ như cũ.
Nhưng mà đội trường có chút sợ, hít vào một hơi và nhanh chóng ngậm miệng.
Hứa Thanh do dự, đang muốn nói chuyện, Ne Hồ Ly bên đó khẽ cười một tiếng, thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Hứa Thanh.
"Đệ đệ thối, một khắc Lý Tự Hóa thành Thần liền nhìn thấy được tương lai, ngươi nói xem năm đó lúc ta thành Thần có phải cũng nhìn thấy được tương lai hay không?”
Thần sắc Hứa Thanh khẽ động.
Thế nhưng lúc này Nê Hồ Ly đã chậm rãi mơ hồ, cho đến khi tiêu tán khỏi trong thiên địa, chỉ có giọng nói kiều mi là vẫn vờn quanh bốn phía nơi đây.
"Đệ đệ thối, giữ gìn nguyên dương của ngươi cho tốt, có thời gian nhất định phải tới Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc tìm ta chơi đấy."
Giọng nói dân dần tiêu tán, thế giới khôi phục như thường.
Rất nhanh, trong lúc Ninh Viêm khiếp sợ, trong sự hoảng loạn của Ngô Kiếm Vu, dưới đội trưởng nói thầm, chiếc thuyền lớn này cũng đã bắt đầu mơ hồ, cho đến khi ông một tiếng, tan biến khỏi mặt sông, lấy một loại tốc độ khó tưởng mà xuyên thẳng qua hư vô, tiến nhập Thánh Lan đại vực, thẳng đến Phong Hải Quận.
Mà ở phía trên chiếc thuyền lớn này, trên bầu trời Thánh Lan đại vực, tinh không đặc biệt trong vắt, ánh sao xa xăm lập lòe, như những bông hoa nhỏ vụn phủ kín, giờ phút này trên một mảnh ánh sao, một thân ảnh đang cất bước theo con thuyền dung nhập hư vô, cùng nhau tiến về phía trước.
Người này mặc một thân áo đen, một đầu tóc đen.
Trong mắt có sao, thân giống như kiếm, thân sắc như băng, chính là lão Cửu.