Chương 1685: Dưới ánh trăng, nhìn thấy chàng (1)
Chương 1685: Dưới ánh trăng, nhìn thấy chàng (1)Chương 1685: Dưới ánh trăng, nhìn thấy chàng (1)
Chương 1685: Dưới ánh trăng, nhìn thấy chàng (1)
Bầu trời ban đêm, có gió thổi tới.
Gió mơn trớn trên đại địa, thổi tới khắp mọi kiến trúc trong Quận Đô, trong lúc thổi qua liền truyền ra tiếng gào thét, cuốn lên bụi bặm, đảo qua góc áo của Thất gia, lan tràn đến trong căn lầu của phủ Quận Trưởng.
Thổi bay sợi tóc của Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn lên bầu trời đêm xa xa, nội tâm một mảnh bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này Tế Nguyệt đại vực không cách nào mang đến được, đối với Hứa Thanh mà nói, những việc hắn đã trải qua trong Phong Hải Quận, khiến cho hắn sớm đã coi nơi đây trở thành một nửa quê nhà của mình.
Cái loại cảm giác về nhà này, để cho tâm thần của Hứa Thanh cũng đều cảm thấy bình yên, nhưng kiểu gì cũng vẫn sẽ có một chút âm thanh muốn dung nhập vào bên trong sự yên lặng của hắn.
"Tiểu Thanh, ngươi nói xem bên trong ngọc giản Thế tử chuyển cho lão đầu tử đến cùng đã viết cái gì?"
Đội trưởng đứng bên cạnh Hứa Thanh, vẻ mặt tràn đầy tò mò.
"Lúc nãy ta chú ý thấy sau khi lão đầu xem ngọc giản, nụ cười trên mặt nở rộ như một đóa hoa cúc héo.....'
Hứa Thanh nghe đến đó, nhịn không được ho khan một tiếng, theo bản năng lướt nhìn chung quanh.
Đội trưởng đắc ý, khoát tay chặn lại.
"Không cần dò xét, lão đầu tử không có ở đây đâu."
"Ta đoán chừng nội dung bên trong ngọc giản nhất định là Thế tử biểu đạt kính nể đối với lão đầu tử, dựa theo hiểu biết của ta đối với lão đầu tử, đáy lòng của lão nhất định là cực kỷ sảng khoái đối với việc này."
“Tục, quá tục! Đội trưởng lắc đầu, bộ dáng không cách nào tán đồng.
Hứa Thanh trâm mặc, hắn cảm thấy mình tốt nhất vẫn là không nên phát biểu về việc này thì hơn, vạn nhất. .... Sư tôn còn ở đây, hay là có thể nghe thấy... Nhưng mà đội trưởng hiển nhiên không cho là như vậy, y hạ giọng, vừa muốn tiếp tục phát biểu một chút quan điểm của mình, nhưng vào lúc này, một cỗ mùi hương Hứa Thanh quen thuộc, theo cơn gió từ bên ngoài lầu các thổi tới.
Nương theo mùi hương, một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện ở bên ngoài lầu các, liên tục cất bước, chầm chậm đi đến.
Người này mặc một thân váy dài màu trắng, thuân mỹ không một vết xước, mái tóc màu đen càng là bay múa theo gió, lông mày phượng như trăng, tràn đầy tú lệ.
Một đôi mắt đẹp ẩn tình, cái mũi đẹp de tinh xảo, gò má hơi ửng hồng, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ. Giờ phút này theo nàng tới gần, theo ánh trăng chiếu tới, da thịt vô cùng mịn màng như sương như tuyết, khiến cho người ta nhịn không được si mê vào trong đó, khó có thể tự thoát ra.
Có thể không cần thông báo liền tự động xuất nhập phủ Quận Trưởng, ngoại trừ Thất gia cùng Diêu Hầu, cũng chỉ còn có Tử Huyền.
Tử Huyền đến khiến cho tòa lầu các này giống như cũng trở nên sáng ngời, dường như tất cả ánh trăng vào thời khắc này cũng bị nàng thu hút tới, tràn ngập bên cạnh nàng.
Tim của Hứa Thanh theo bản năng tăng tốc đập.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, trong đầu hiện ra thân ảnh Linh Nhi cùng với Nê Hồ Ly, bắt đầu so sánh.
"Linh Nhi đơn thuần, hồ ly lẳng lơ, Tử Huyền phong tình... Còn có ai nữa ta, đúng rồi, còn có Ngôn Ngôn biến thái cùng với Đinh Tuyết tư thế nhất định phải bắt được tiểu Thanh, còn có cả Thanh Thu kia nữa."
Nghĩ tới đây, đội trưởng liền vô cùng cảm khái, y phát hiện những nữ tử này đúng là 'mai lan thu trúc, mỗi người mỗi vẻ.
Vì vậy trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm giác ê ẩm.
"Nhưng mà cũng phải nói lại, Tiểu Thanh này cũng thật là đáng thương, bị nhiều cọp cái như vậy nhìn chằm chằm, nhất định là tâm thần lo lắng, ứng đối mệt mỏi, hơi sơ sẩy một chút, đó chính là một tu la tràng!"
"Không giống như ta, tự do tự tại như vậy, vô câu vô thúc, có thể hưởng thụ tự do phóng khoáng, có thể bay lượn giữa thiên địa, trong đại lục Vọng Cổ này, dưới tới phàm tục, trên tới Thân Linh, sẽ không có bất kỳ một ai có thể ràng buộc con trâu rừng cao ngạo như ta đây!"
"Ta, vĩnh viễn thuộc về tự dol"
Đội trưởng nội tâm ngạo nghễ, có một loại cảm giác thông thấu, bây giờ suy nghĩ lại càng giống như là một hiền giả.
Vì vậy y ho khan một tiếng, đáy lòng càng lúc càng cho là độ cao trên tư tưởng của mình đã vượt xa hạng người tầm thường, y cũng vô cùng xác định suy nghĩ của mình chính là đạo lý vô thượng.
Sau đó nội tâm bình yên, không nổi gợn sóng, lấy một loại nội tâm cao độ, bao quát Hứa Thanh.
Ánh mắt đó mang theo đồng cảm, cũng ẩn chứa trí tuệ nhân sinh mà y tự nhận định, đang muốn mở miệng nói ra phần cảm ngộ ấy của mình với Hứa Thanh.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Tử Huyền truyền đến.
“Nhị Ngưu, Lý Thi Đào gọi ngươi qua."
Lời Tử Huyền vừa ra, đôi mắt đội trưởng lập tức trợn to, vào thời khắc này, cả người của y liền giống như hoa cúc đua nở vậy, không khống chế nổi mà phóng thích ra nội tâm nhộn nhạo của ban than.
Ánh mắt càng là sáng ngời vô cùng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Lúc này là hơn nửa đêm, Đại Đào Đào nhà ta gọi ta đi qua?”
Đội trưởng liếm liếm bờ môi, kích động.
Giờ khắc này, cái gì hiền giả, cái gì cảm ngộ, cái gì tự do, đều không trọng yếu.
Y lập tức liền vô cùng lo lắng phóng ra phía ngoài, không thèm quan tâm tới Hứa Thanh nữa.
Với y mà nói, cho dù chuyện của người ta rất thú vị, nhưng cũng không bằng Đại Đào Đào nhà mình.
Giờ phút này đội trưởng rời khỏi rất nhanh, vừa đi còn vừa lấy ra một quả đào gặm một cái, hô to trong đáy lòng.
"Đào Đào chờ ta."
Dưới gợn sóng trong lòng, thân ảnh của đội trưởng nhanh chóng bay xa. (Thật là cảm khái, Nhị Ngưu vừa ngộ ra được đại đạo chí thượng, sắp siêu phàm nhập thánh, thế mà chỉ vì một câu "Nhị Ngưu, Lý Thi Đào gọi ngươi qua” khiến y rớt cái bịch vê phàm trần, cảm ngộ như bị chó tha đi mất, dục quả là hố sâu al)