Chương 1684: Thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc (2
Chương 1684: Thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc (2Chương 1684: Thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc (2
Chương 1684: Thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc (2)
Hứa Thanh vừa muốn nói giúp đại sư huynh một câu, Thất gia liền cắt ngang.
"Lão Tứ, vi sư biết rõ tâm ngươi hiền hậu, nhưng chuyện này đại sư huynh của ngươi làm quá mức kích động, tồn tại như Xích Mẫu làm sao có thể đơn giản, với chút tu vi của hai người các ngươi, lại không có người dẫn theo, cứ như vậy chạy tới, chỉ cần hơi có một chỗ sơ suất chính là hình thần câu diệt, ngay cả cơ hội cứu viện cũng không có!"
Ngữ khí Thất gia nghiêm khắc, trong lòng Hứa Thanh run lên, không dám nói chuyện giúp đỡ đại sư huynh, chẳng qua đáy lòng của hắn ít nhiều có một loại cảm giác, sư tôn lo lắng cho mình cùng với đại sư huynh là một mặt, một phương diện khác, hình như sư tôn có chút không vui đối với việc không được gọi theo cùng. Thân thể Nhị Ngưu run ray, thâm nghĩ không ổn, vì vậy phù phù một tiếng trực tiếp quỳ xuống, vẻ mặt nịnh nọt.
"Sư tôn, ta nhớ ngài.
Thất gia hừ một tiếng.
Mắt thấy như vậy, Nhị Ngưu trừng mắt nhìn, vành mắt đỏ lên, thấp giọng mở miệng.
"Sư tôn, đệ tử cùng tiểu sư đệ làm như vậy thật ra còn có một mục đích, đó chính là chuẩn bị thọ lễ cho lão nhân gia ngài nha, cho nên mới không gọi lão nhân gia ngài đi cùng, nào có đạo lý chuẩn bị lễ vật mừng thọ, còn phải bắt người được mừng thọ tự mình động thủ đúng không!"
Nói xong, đội trưởng nhanh chóng lấy hai cây lông vũ máu thịt từ trên người ra.
Cung cung kính kính đưa tới, càng sợ Hứa Thanh tâm tư ngay thẳng, lập tức dứt khoát mở miệng.
"Ta và tiểu sư đệ tổng cộng nhận được bốn cây lông vũ, hai ta mỗi người một cây, còn lại hai cây này, chúng ta cùng nhau hiếu kính cho sư tôn, để làm thọ lễ."
"Chúc sư tôn thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc."
Thất gia cũng chả thèm nhìn hai cây lông vũ đó, ánh mắt quét qua Nhị Ngưu, lão quá rõ ràng đức hạnh của tên đệ tử này của mình rồi, biết rõ phần lông vũ đại khái là như muối bỏ biển.
Bị sư tôn nhìn qua như vậy, đội trưởng ho khan một tiếng, lập tức vội vàng mở miệng.
"Sư tôn, lúc trước có người ngoài ở đây, cho nên đệ tử không có nói kỹ càng, lần này ta cùng với tiểu sư đệ đi tới Tế Nguyệt đại vực, đã làm ra thật nhiều chuyện lớn, quan trọng nhất là, mỗi một chuyện lớn chúng ta làm, đều hết sức phát huy sự thần võ của sư tôn!"
Thất gia 6 một tiếng.
Đội trưởng phát hiện ngữ khí sư tôn có chỗ hòa hoãn, tiếp tục truyền ra lời nói. "Đầu tiên là chúng ta tuyên dương nhờ có sư tôn ra tay, khiến cho Xích Mẫu ngủ say, tiếp đó dùng mặt mũi sư tôn làm đại kỳ, khôi phục Thế tử của Chúa Tể cùng với huynh đệ tỷ muội của lão."
"Chúng ta nói cho bọn họ biết, sư tôn của chúng ta vô địch thiên hạ, đầu tiên là khiến cho Xích Mẫu không cách nào thức tỉnh, tiếp đó an bài chúng ta tới nơi này hô hoán bọn họ, chính là vì tiêu diệt Xích Mẫu."
"Sư tôn, mặc dù ngài không có ở đó, nhưng mà tên của ngài, chính là bảo hộ lớn nhất đối với chúng ta."
"Tiểu Thanh, ngươi nói có đúng hay không?”
Hứa Thanh nghe vậy, vội vàng gật đầu, rất nghiêm túc mở miệng.
"Sư tôn, khi chúng ta trở về, Thế tử kêu ta chuyển cho ngài một phong thư."
Nói xong, Hứa Thanh cầm ra một khối ngọc giản màu vàng từ trong túi trữ vật, cung kính đưa cho Thất gia. Đây đúng thật là Thế tử đưa cho bọn họ trước khi đi, trên đường hai người đã nghiên cứu qua, phương pháp bình thường không cách nào xem xét, nếu như vận dụng những thủ đoạn khác, mặc dù có thể thấy, nhưng tất nhiên có thể sẽ khiến cho ngọc giản bị toái diệt.
Thất gia thần sắc như thường, giơ tay lên tiếp nhận.
Khối ngọc giản mà Hứa Thanh cùng đội trưởng sau khi nghiên cứu vẫn không cách nào mở ra như bình thường, trong tay Thất gia lại rất tùy ý liền mở được, mà theo Thất gia xem xét, biểu cảm của lão lại có chút ngoài ý muốn, tiếp theo hòa hoãn rất nhiều, trong thần sắc còn lộ ra một tia đắc ý cùng ngạo nghe.
Chú ý tới những điều này, Hứa Thanh và đội trưởng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đội trưởng càng là bò dậy, đứng ở một bên nhỏ giọng mở miệng.
"Sư tôn, cuối cùng ta cùng Tiểu Thanh thống nhất Tế Nguyệt đại vực, càng là làm Chúa Te Lý Tự Hóa thức tỉnh lại, ta còn mời đến một vị thượng thần, tiểu Thanh cũng rất lợi hại, cũng câu dẫn được một tôn thượng thân, lại mời thêm mội...'
Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, không nói chuyện.
Đội trưởng trừng mắt nhìn, lần nữa truyền ra giọng nói.
"Cuối cùng, Lý Tự Hóa trong quá khứ đi tới thời gian hiện tại, tế hiến bản thân, khiến cho tàn diện Thần Linh mở mắt."
"Hồng Nguyệt biến thành Thần giới, tan biến khỏi Vọng Cổi"
"Sư tôn, ta cho rằng sở dĩ chuyện này thuận lợi như vậy, là bởi vì Lý Tự Hóa... Chuyện này nhìn như chúng ta làm ra, nhưng nếu như tra cứu đến cùng, trên thực tế mỗi một bước đi đều có dấu vết của Lý Tự Hóa, lúc ta làm giao dịch cùng với quá khứ của y cũng có loại cảm giác này, giống như y đang một mực chờ ta."
Đội trưởng vẻ mặt ngưng trọng nói ra. Mà Hứa Thanh cũng là lần đầu tiên nghe đội trưởng nhắc tới việc này, trong lúc nhất thời như có điều suy nghĩ.
Thần sắc Thất gia như thường, thả ngọc giản trong tay xuống, cũng không tiếp tục hỏi thêm mà câm lấy hai cây lông vũ, sau đó liếc mắt nhìn Nhị Ngưu, giơ tay lên trảo một cái.
Thân thể Nhị Ngưu lập tức chấn động, một kiện pháp trượng màu lam trực tiếp bay ra từ mi tâm của y, rơi vào trong tay Thất gia.
Tiếp theo Thất gia chú ý đến trên người Hứa Thanh, tương tự giơ tay lên chộp tới, sau một khắc, khối xương cá mà lão tổ Kim Cương Tông đang ký túc ngay lập tức bay ra, bị Thất gia cầm ở trong tay.
"Lông vũ này, vi sư sẽ giúp các ngươi dung nhập vào bên trong pháp binh, có thể tăng lên cấp độ của chúng, khí linh cũng nhận được lợi ích lớn.”
Làm xong những động tác này, Thất gia đứng lên.
"Được rồi, vi sư đi về trước, hai người các ngươi nhớ kỹ, về sau nếu như còn có loại sự tình như thế, nhất định phải thận trọng, không thể lỗ mãng!"
Thất gia hừ một tiếng, quay người nhoáng một cái, bước vào trong hư vô, biến mất không thấy gì nữa.
Lúc xuất hiện, đã ở phủ Quận Thừa.
Toàn bộ phủ Quận Thừa không có một bóng người, một mảnh im lặng, chỉ có Thất gia đứng ở nơi đó, chắp tay sau lưng và ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hồi lâu, có gió thổi tới khiến cho tóc cùng với góc áo của lão lay động, làm cho người ta có một loại cảm giác giống như muốn trôi theo gió.
Mà thần sắc của Thất gia cũng châm chậm biến thành phức tạp, nơi ánh mắt của lão nhìn tới hình như không phải là màn trời của mảnh đại lục Vọng Cổ này, mà là màn trời bên ngoài vô tận tỉnh không. "Lý Tự Hóa, thành công rồi. .. ." Thất gia thì thào.