Chương 1683: Thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc (1
Chương 1683: Thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc (1Chương 1683: Thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc (1
Chương 1683: Thọ cùng trời đất, vĩnh hưởng tiên phúc (1)
Quận Đô của Phong Hải Quận, phủ Quận Trưởng.
Phủ này nằm ở trung tâm Quận Đô, bốn phía canh phòng sâm nghiêm, chẳng những có Chấp Kiếm Giả cùng với tu sĩ hộ vệ, bản thân nó càng là tôn tại hai dạng trạng thái.
Ngày bình thường hiển lộ ra trong Quận Đô chỉ là một bộ phận, còn có một bộ phận nằm ở trong hư không, do tám tòa đại điện hình thành, chiếm diện tích rất rộng lớn.
Nó có thể dịch chuyển hư thật, do bản thân Quận Trưởng điều khiển.
Mà giờ khắc này, Hứa Thanh đứng ở trong lầu các phủ Quận Trưởng, quan sát một khối lệnh bài trong tay.
Khối lệnh bài một mặt là hai chữ Phong Hải, một mặt là hình núi sông, chính là lệnh bài Quận Trưởng của Phong Hai Quan.
Bên trong lầu các cũng không phải chỉ có một mình Hứa Thanh, Diêu Hầu và Thất gia cũng ở nơi đây, hai người đang đánh cờ, đội trưởng thì nhu thuận đứng bên cạnh Thất gia, nhìn chằm chằm vào bàn cờ, đã làm xong chuẩn bị tùy thời nịnh hót sư tôn của mình.
"Ta đã xóa đi lạc ấn của mình ở trong lệnh bài, chỉ cân ngươi dung nhập thân niệm của mình vào, liền hình thành lệnh bài Quận Trưởng thuộc về ngươi."
Diêu Hầu cầm một con cờ hạ xuống, nhàn nhạt mở miệng.
"Hứa Thanh còn nhỏ, Diêu Hầu chớ nóng lòng thoái ẩn, Phong Hải Quận này còn cần chúng ta đấy.' Thất gia nở nụ cười, cũng hạ xuống một quân cờ, một cái chớp mắt quân cờ hạ xuống, đội trưởng bên cạnh ánh mắt sáng lên, lớn tiếng tán thưởng.
"Nước cờ hay nước cờ hay, sư tôn quả nhiên lợi hại, một nước cờ này ta nằm mơ cũng không ngờ tới, tuyệt vời, quá kinh diễm, đệ tử đã học được rồi!"
Thất gia trừng mắt, hừ một tiếng, bộ dạng không thích nịnh hót, nhưng trong mắt lại mang theo đắc ý, hiển nhiên tâm tình rất sung sướng, không phải như mặt ngoài.
Diêu Hầu mặt không cảm xúc, liếc mắt nhìn Trân Nhị Ngưu, không quan tâm.
Mà giờ khắc này, Hứa Thanh nghe thấy lời Diêu Hầu nói, đang muốn dung nhập thần niệm vào bên trong lệnh bài, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Thất gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thân sắc của Diêu Hầu cũng khẽ động nhìn lại.
Hứa Thanh và đội trưởng cũng nhìn theo, mây mù trên bầu trời đêm bỗng cuộn trào, thân ảnh đại điểu Thanh Cầm hiển lộ trên màn trời, nương theo sau là âm thanh cạc cạc hưng phấn vang vọng bát phương.
"Con Thanh Cầm này, trước khi Hứa Thanh chưa trở về thì mai danh ẩn tích, Hứa Thanh vừa ve một cái nó liền lập tức bay ra."
Thất gia nhếch miệng, Hứa Thanh nhìn qua Thanh Cầm, trên mặt nở nụ cười, chắp tay cúi đầu với bầu trời, trên người xuất hiện hào quang quét qua.
Thanh Cầm trên bầu trời nhìn thấy một màn này lại càng thêm vui vẻ, tương tự tràn ra ánh sáng bổn mạng quét tới quét đi, tiếng kêu càng dần càng to rõ, sau cùng quanh quẩn vài vòng phía trên Quận Đô, rồi ẩn trong mây mù.
Theo Thanh Cầm biến mất, bầu trời đêm trên Quận Đô dần dần an tĩnh lại, Diêu Hầu trong lâu nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ, bình tĩnh mở miệng.
"Nhị Ngưu, các ngươi đã trải qua chuyện gì ở Tế Nguyệt?"
Đội trưởng nghe vậy, ho khan một tiếng.
"Hồi bẩm Hầu Gia, những việc ta trải qua ở Tế Nguyệt đại vực đều là việc nhỏ, ví dụ như dẫn theo Tiểu Thanh cùng đi lòng vòng trên ngôi sao Hồng Nguyệt, lại ví dụ như thuận tiện triệu hoán một chút thằng chó đẻ tàn diện Thần Linh, tiếp đó để cho Thần Linh mở mắt ra nhìn lão nương Xích Mẫu kia một chút, tiêu diệt ả"
"Còn nữa là ta ôn chuyện cùng với thê tử trước, quen biết thêm một số hảo hữu."
Đội trưởng dùng ngữ khí nhẹ nhõm, nói qua một chút sự tình kinh thiên động địa.
Thất gia nghe vậy hai mắt nheo lại, không nói chuyện.
Mà Diêu Hầu sau khi nghe được, mí mắt rõ ràng nhảy vài cái, trâm mặc hồi lâu, sau đó ra vẻ trấn định truyền ra lời nói.
"Thần Linh Xích Mẫu của Hắc Thiên tộc, còn có thể phục sinh không?"
Đội trưởng ve vỗ ngực.
"Không thể, ả đã hoàn toàn bị tiêu diệt, từ đó ở bên trong đám Thân Linh, không còn Xích Mẫu!"
Diêu Hầu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trân Nhị Ngưu thật sâu, sau đó lại nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh dùng tâm thần cảm ứng, sau đó gật đầu.
"Xích Mẫu, hoàn toàn chính xác đã vẫn lạc."
Bàn tay cầm cờ của Diêu Hầu hơi run lên, sau khi nghe xong lời của Nhị Ngưu nói, đáy lòng của y vẫn có chỗ nghi ngờ đối với tính chân thật của nó, nhưng lời Hứa Thanh nói ra lại hoàn toàn khác biệt.
Giờ phút này Diêu Hầu cũng khó có thể áp chế sóng lớn ngập trời dâng lên trong lòng, y không biết Hứa Thanh cùng với Trần Nhị Ngưu làm thế nào để hoàn thành việc hầu như không thể này, cũng không có hỏi rõ tới cùng.
Mỗi người đều có bí mật của mình, dò hỏi quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt. Mà trong lòng của y thật ra ít nhiều cũng có đáp án, bất luận là danh tiếng của Kế Thương, hay là một tiếng Cửu gia gia của Hứa Thanh ở trên chiến trường lúc trước, đều làm y miên man bất định.
Giờ phút này Diêu Hầu thở sâu một hơi, cố gắng bảo trì thong dong đứng lên.
"Đêm đã khuya, ta không quấy rầy sư đồ các ngươi gặp nhau nữa."
Nói xong, Diêu Hầu liền quay người, chậm rãi đi về phía xa xa, tan biến khỏi phủ Quận Trưởng, về tới Diêu phủ của mình.
Ở bên trong nơi này, y quay lại nhìn qua phía phủ Quận Trưởng.
"Có thể dưỡng ra đệ tử như vậy, thì vị sư tôn làm sao có thể là hạng người tâm thường được, sư đồ mấy người này không một ai là đơn giản cả, đối với Phong Hải Quận mà nói, đây là chuyện tốt."
Diêu Hầu nhớ lại sự tình mới vừa nghe được bên Tế Nguyệt đại vực, trong lòng vô tận gợn sóng.
"Việc này lộ ra một chút khó lường, hẳn là có người ở phía sau bí mật thúc đẩy, nếu không sẽ không thuận lợi như vậy."
Cùng lúc đó, trong lầu các của phủ Quận Trưởng, giờ phút này chỉ còn lại ba người Thất gia, Hứa Thanh cùng với Nhị Ngưu.
Không có người ngoài, sắc mặt Thất gia lập tức trâm xuống, trừng mắt liếc nhìn Nhị Ngưu.
"Cảm thấy đôi cánh cứng cáp rồi đúng không? Một mình ngươi tự tìm đường chết thì cũng đành, còn dắt theo tiểu sư đệ của ngươi cùng đi tìm chết?"