Chương 1682: Chúng tinh am đạm, nhật nguyệt tránh lui
Chương 1682: Chúng tinh am đạm, nhật nguyệt tránh luiChương 1682: Chúng tinh am đạm, nhật nguyệt tránh lui
Chuong 1682: Chung tinh am
đạm, nhật nguyệt tránh lui (3)
Mà một phương Phong Hải Quận cũng không khác gì, tất cả Chấp Kiếm Giả cùng với tu sĩ ba cung, còn có cả tu sĩ tinh nhuệ của những tông môn khác, nội tâm tất cả đều cuộn trào, như có sóng to gió lớn ập đến.
Tông chủ các tông cùng với Cung chủ ba cung giữa không trung, còn cả chấp sự, đều là như thế, trong lòng bọn họ chấn động khó tưởng, theo bản năng nhìn Hứa Thanh, mang theo vẻ không cách nào tin.
Bọn họ nhớ mang máng, trước lúc một kiếm kinh thiên động địa này giáng xuống, Hứa Thanh đã cúi đầu lên bầu trời, hô lên một tiếng Cửu gia gia... Tử Huyền cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn tới Hứa Thanh có chút hoảng hốt.
Mà Diêu Hầu bên đó đồng dạng chấn động trong lòng, lúc trước nhìn thấy hai chữ Kế Thương trên thuyền lớn của Hứa Thanh là y đã cảm thấy quen thuộc, thân là Thiên Hậu thế gia, mặc dù gia tộc sa sút, nhưng sách cổ được trữ lại rất nhiều.
Liên tưởng tới đại vực Hứa Thanh đi lúc trước, y mơ hồ nhớ vào thời điểm đã rất lâu, Thế tử của vị Chúa Tể cuối cùng trên Tế Nguyệt đại vực, chính xác được gọi là Lý Kế Thương!
Mà vị nhi tử thứ chín của Chúa Tể, am hiểu sử dụng kiếm... . Nghĩ tới đây, trái tim Diêu Hầu đập vô cùng mãnh liệt.
Về phần Thất gia, nét mặt của lão rất kỳ quái, lão nhìn qua bầu trời, thần sắc có chút cảm khái, mang theo một chút thổn thức, sau đó hình như thoải mái rồi lắc đầu, nhìn về phía Hứa Thanh cùng đại đệ tử của mình, vẻ vui mừng trong mắt đã thay thế hết thảy.
Một màn đó đội trưởng thấy được, nhưng Hứa Thanh không có lưu ý quá lâu, hắn tập trung sự chú ý ở trên đại quân huyết giáp đang run ray kia. Những người này Cửu gia gia không muốn giết, đối với Hứa Thanh mà nói cũng không dễ xử lý, vì vậy sau khi trầm mặc, Hứa Thanh quay đầu nhìn thuyền lớn.
Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu đang đợi trên đó, lén lút quan sát bên ngoài.
Chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, Ninh Viêm trừng mắt nhìn, vẻ mặt đau khổ, bản năng cúi đầu không dám nhìn lại, nhưng mà khóe mắt vẫn khó tránh khỏi chú ý tới Hứa Thanh.
Hứa Thanh mắt thấy như thế, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhăn mày lại.
Đội trưởng cũng cười nhạt nhìn sang.
Đáy lòng Ninh Viêm hồi hộp một tiếng, gã sợ đội trưởng, nhưng sợ nhất vẫn là Hứa Thanh, dẫu sao đội trưởng chỉ là cắn gã, mà lúc quen biết cùng Hứa Thanh thì chính là xém chút nữa liền bị giết.
Mà giờ khắc này hai người cũng đều nhìn mình, Ninh Viêm biết rõ, nếu như mình không nghe theo, sợ là không có quả ngọt để ăn, vì vậy đáy lòng thở dài, hung hăng nghiến răng, từ trạng thái ngồi xem đứng lên, bước ra thuyền lớn.
Ngô Kiếm Vu một bên trừng mắt nhìn, dĩ nhiên y cũng hiểu rõ Ninh Viêm đây là muốn làm gì, vì vậy đáy lòng bắt đầu công tác chuẩn bị thi từ.
Mà Ninh Viêm xuất hiện, ngay từ đầu còn không có để cho người ta chú ý, cho đến khi gã vừa đi, vừa bộc phát huyết mạch, hình thành cái ô màu vàng tung bay phía trên đỉnh đầu.
Càng có một con kim long bốn móng vuốt liên tục khuếch tán biến ảo trong huyết mạch, bay lượn trên thiên địa, ngửa mặt lên trời truyền ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Kim long vừa hiển, tiếng gào chấn động bát phương, càng có hoàng bào hiện ra trên người Ninh Viêm, hết thảy mọi thứ, khiến cho Ninh Viêm nơi đây trong chốc lát được vạn chúng nhìn chăm chú. Tu sĩ Phong Hải Quận đồng loạt nhìn lại, thân sắc đều biến hóa, tràn đầy ngoài ý muốn cùng kinh ngạc.
Mà càng thêm chấn động là hơn vạn đại quân huyết giáp đang trong cơn hoảng sợ cùng với những Quy Hư dưới trướng Đốc Quân kia, bọn họ bị một kiếm vừa nãy chấn nhiếp, tiến thối lưỡng nan, giờ phút này sau khi trông thấy Ninh Viêm, thần sắc đều đại biến.
Chấn động huyết mạch đến từ trên người Ninh Viêm cùng với con kim long bốn móng kia, hết thảy làm cho những người tới từ Hoàng Đô Đại Vực bọn họ lập tức cảm nhận được khí tức hoàng tộc.
Một màn này, khiến người cho đám quân sĩ đó kinh nghi bất định, nhưng bọn họ không biết Ninh Viêm, hiển nhiên Ninh Viêm ở bên trong đám con nối dõi của Nhân Hoàng cũng là người không nổi trội.
Vì vậy Ninh Viêm đứng trên không trung có chút lúng túng, nhưng gã lại không tiện trực tiếp mở miệng giới thiệu bản thân, vì vậy chỉ có thể đứng trên không trung, toàn lực phóng thích khí tức huyết mạch của bản thân.
Dần dần, khí tức ấy càng lúc càng đậm, huyết mạch hoàng tộc chấn động, trùng trùng điệp điệp, bao phủ bát phương.
Cũng chính là ở thời điểm này, đội trưởng bay ra, đến sau lưng Ninh Viêm, quát to một tiếng về phía đại quân huyết giáp.
"Lớn mật, các ngươi trông thấy Thập Nhị hoàng tử còn cũng không bái kiến!"
Lời nói đội trưởng vừa ra, bốn phía càng thêm chấn động, mà Ninh Viêm cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng, bảo trì thân sắc nghiêm nghị, bình tính nhìn qua đại quân phía trước, nhàn nhạt mở miệng.
"Bổn cung là nhi tử thứ mười hai của Nhân Hoàng, Cổ Việt Ninh Viêm, các ngươi hẳn là biết danh tiếng của bổn cung.'
Lời Ninh Viêm vừa thốt, từng người trong đại quân huyết giáp thay đổi sắc mặt, nhất là cường giả Quy Hư trong đó, tâm thần bọn họ nổi lên gợn sóng, nhớ tới trong số những hoàng tử của Nhân Hoàng, có một vị Hoàng tử sau khi mẫu thân tử vong, rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, chính là Thập Nhị hoàng tử.
Mà chấn động huyết mạch trên người đối phương là không cách nào làm giả, quan trọng nhất là hư ảnh rắn mối khổng lồ do đại quân bọn họ hình thành giờ phút này cũng đều cúi đầu về phía kim long.
Tất cả đủ để chứng minh hết thảy.
Vì vậy mọi người sau khi do dự, liền nhao nhao cúi đầu, bái kiến về phía Ninh Viêm.
"Bái kiến Thập Nhị hoàng tử!"
Một phương Phong Hải Quận cũng bất ngờ đối với biến hóa như thế, giờ phút này đều lần lượt cúi đầu, bái kiến về phía Ninh Viêm.
Diêu Hầu cũng là như vậy.
Nhìn qua hết thảy, trong lòng Ninh Viêm ngạo nghề, hat cằm lên, xém chút nữa liền quên địa vị của mình ở Phong Hải Quận, cũng may đội trưởng ở sau lưng tri kỷ ho một tiếng, để cho Ninh Viêm lập tức thanh tỉnh.
Trong lòng Ninh Viêm thất kinh, liền tranh thủ đè nội tâm ngạo nghễ xuống, bày ra tâm tính nghiêm chỉnh, sau đó gã đảo mắt nhìn qua đại quân, bình tĩnh mở miệng.
"Phong Hải Quận tự trị, đây là mệnh lệnh của phụ hoàng."
"Các ngươi mặc dù là bị người mê hoặc, nhưng xác thực đã có mạo phạm, tự trói đi, đợi bổn cung tấu lên phụ hoàng lại định đoạt."
Giọng nói Ninh Viêm truyền ra, hơn vạn quân sĩ trâm mặc, trước đó có một kiếm kinh người, sau lại có Hoàng tử xuất hiện, bọn họ về tình về lý đều không thể không từ.
Mà điều này cũng đồng dạng giúp bọn họ riêng phần mình nhẹ nhàng thở ra, bọn họ vốn là đâm lao phải theo lao, biết rõ nguy cơ sinh tử, bây giờ nghe lệnh Hoàng tử, dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên hầu như không chần chờ chút nào, tất cả nhao nhao phong ấn tu vi, tự trói mình lại.
Bất kể là thân tín hay không phải thân tín của gã Đốc Quân kia, đều không trọng yếu, quan trọng là ... Một kiếm vừa nay. . . . . Đã hoàn toàn chấn nhiếp bọn họ.
Làm xong những điều ấy, Ninh Viêm lén lút liếc mắt nhìn Hứa Thanh, chú ý thấy mặt Hứa Thanh không cảm xúc, gã không khỏi có chút bận tâm, vì vậy nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng ôm cổ Ninh Viêm cười hắc hắc, ý bảo gã làm vô cùng tốt.
Lúc này Ninh Viêm mới nhẹ nhàng thở ra.
Mà loại xử lý đó, đối với thế cục hôm nay mà nói, đích xác là phương thức tốt nhất rồi, Diêu Hầu rất nhanh liền an bài tu sĩ Phong Hải Quận hỗ trợ, bắt giữ hơn vạn quân sĩ vào trong Hình Ngục Ti của Phong Hải Quận.
Cũng không có ngược đãi, dẫu sao đều là nhân tộc.
Rất nhanh, trận nguy cơ này của Phong Hải Quận cũng tạm kết thúc, tiếp đến thì Diêu Hầu tuyên bố Hứa Thanh nhận chức Quận Trưởng, hiệu lệnh cả Phong Hải Quận.
Bởi vì bây giờ thế cuộc bất ổn, cho nên cũng không có tổ chức nghi thức, mà trên thực tế Hứa Thanh nơi đây, lấy nội tình cùng danh vọng của hắn trong Phong Hải Quận, cũng không cần nghi thức gì cả.
Hắn vốn là Quận Trưởng của Phong Hải Quận.
Dù là có chút tu sĩ tông môn cùng với người ở Phong Hải Quận trong mấy năm vừa qua, dễ có phần phai nhạt về sự tình Hứa Thanh làm vào năm đó, trong lòng bọn họ tồn tại chất vấn đối với loại tu vi như Hứa Thanh, lại đảm nhiệm chức Quận Trưởng.
Nhưng một kiếm từ trên trời giáng xuống vừa nãy, đã nghiền nát hết thảy những chất vấn này.
Thậm chí còn có thái độ của Thập Nhị hoàng tử đối với Hứa Thanh, càng tăng thêm vô tận thân vận cho hắn, cũng làm cho đáy lòng mọi người sinh ra rất nhiều liên tưởng.
Hứa Thanh cũng không cự tuyệt, hắn hiểu được chức trách Quận Trưởng, rốt cuộc cũng quyết định nhận phần trách nhiệm này.
Mà sau khi hắn vào ở trong phủ Quận Trưởng, cùng ngày đã ban ra một loạt pháp chỉ.
Đạo thứ nhất là toàn bộ quận chuẩn bị chiến tranh. Đạo thứ hai thì là luôn luôn mở ra pháp bảo Cấm Ky.
Chấp Kiếm Giả xuất động, quét sạch hết thảy phản loạn trong Phong Hải Quận.
Làm tốt chuẩn bị tiếp theo, để đối mặt với Thất hoàng tử và Thiên Lan Vương.
Theo những pháp chỉ này truyền ra, Phong Hải Quận nguyên bản mờ mịt lần nữa phát ra sinh cơ, nhân tâm có chỗ hướng tới, hội tụ đồng lòng.
Đại điểu Thanh Cầm cũng không bế quan nữa, đêm hôm đó nó lần nữa quanh quẩn trên không trung của Quận Đô, phát ra tiếng kêu cao vút tới phủ Quận Trưởng.
"Cac cạc cạcH"