Chương 1681: Chúng tỉnh am đạm, nhật nguyệt tránh lui
Chương 1681: Chúng tỉnh am đạm, nhật nguyệt tránh luiChương 1681: Chúng tỉnh am đạm, nhật nguyệt tránh lui
Chuong 1681: Chung tinh am
đạm, nhật nguyệt tránh lui (2)
Mà một phương Phong Hải Quận sớm đã ẩn nhẫn đến cực hạn, bây giờ đồng dạng bạo khai khí thế, từng đạo thân ảnh hóa thành cầu vồng, tạo thành trận pháp trên không trung.
Có ba trận pháp, của ba cung khác biệt.
Chấp Kiếm Cung bên đó, khí tức hội tu lại hình thành kiếm ảnh, có thể trảm núi sông vạn vật chúng sinh.
Phụng Hành Cung cùng với Ti Luật Cung cũng đồng dạng như vậy, đều có khí thế riêng.
Dưới vùng đất còn có từng con khôi lỗi cao lớn đang cấp tốc bay ra, mỗi một con đều do rất nhiều tu sĩ khu động.
Cùng lúc đó, trên bầu trời xuất hiện tấm lưới lớn, pháp bảo Cấm Ky của Phong Hải Quận bị mở ra, kể cả Cấm Ky của nhiều tông môn cũng được trải trên thiên địa.
Có lẽ đối với nhân tộc những quận khác mà nói, bọn họ không phải trải qua quá nhiều trận chiến tranh, vả lại phần lớn là quy mô nhỏ, nhưng đối với Phong Hải Quận chốn này, mấy năm trước bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến tranh cỡ lớn, những người còn sống sót đều là tu sĩ bách chiến.
Cho nên đối với bọn họ, chiến tranh đã không còn gì xa lạ.
Trong thời gian ngắn, song phương liền giết tới giữa thiên địa, Hứa Thanh ngẩng đầu lên màn trời, muốn mời lão Cửu ra tay, nhưng không có đáp lại.
Hứa Thanh thâm than, nhưng hắn cũng hiểu, nhân vật như Cửu gia gia không phải là mình muốn đối phương ra tay liền có thể ra tay.
Còn phải xem cấp độ của địch nhân.
Cho nên rất nhanh, chiến trường truyền ra tiếng nổ vang vô tận, sấm sét tung hoành, mà những thủ hạ giáp vàng ở bốn phía gã trung niên ngồi trên Bạch Tượng, trong mắt từng người đều lộ ra vẻ lạnh lùng, lần lượt bay ra, tu vi Quy Hư bộc phát, đồng thời đám người Thất gia cùng với Diêu Hầu cũng đều vọt đi.
Cường giả Quy Hư song phương triển khai đại chiến.
Mà những tên phản đồ của Phong Hải Quận trong đại quân, trước đó không bị thuyền của Hứa Thanh tông chết, bọn họ mắt thấy chiến tranh xuất hiện, trái tim từng người căng thẳng, nhưng từ nhận định đối với thế cục, hoảng loạn rất nhanh tan biến, gia nhập vào trong chiến CuỘc.
Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, thân thể nhoáng một cái bay thẳng đến những tên kia, những nơi đi qua, hư vô nổ vang, chỉ trong chớp mắt Hứa Thanh đã tới gần một tên tu sĩ Linh Tàng.
Tốc độ của thân thể hình thái Thần Linh tâng thứ nhất này của Hứa Thanh quá nhanh, đối phương hoảng sợ vừa muốn lui vê phía sau, nhưng đã chậm, Hứa Thanh giơ tay trái lên, một quyên hạ xuống.
Một quyền này cũng không đánh thẳng vào trên người đối phương, nhưng cải biến quy tắc cùng pháp tắc bốn phía, tạo thành một cỗ lực lượng lôi kéo, khiến cho lui ra phía sau biến thành tiến về phía trước.
Trong chớp mắt, tên tu sĩ Linh Tàng lui ra phía sau kia phun máu tươi, bị quy tắc bản thân cắn trả, thân thể không thể khống chế mà bay thẳng đến Hứa Thanh, vẻ mặt tên này tuyệt vọng, tay phải Hứa Thanh cầm trường thương màu đen chợt đâm một cái.
Không cách nào né tránh, không thể nào chống cự, trường thương Cấm Ky trực tiếp xuyên thấu cổ tên tu sĩ, lực lượng ẩn chứa trong đó bộc phát, khiến thân hình cùng Bí Tàng của tu sĩ này đều nổ bể ra ngoài.
Hình thần câu diệt.
Hứa Thanh cũng không dừng lại, quay người quét qua, lao thẳng tới tên tiếp theo.
Đội trưởng cũng đã phóng đi, giờ phút này ánh sáng màu lam bao phủ lấy một tên, theo ánh sáng màu lam tiêu tán, thân ảnh đối phương tan biến, chỉ có đội trưởng liếm môi, toàn thân y tia sáng lập lòe, phóng đi tới một kẻ khác.
Bốn phía còn có Chấp Kiếm Giả thuộc Thư Lệnh tỉ lúc trước, bọn họ tự phát lựa chọn trở thành thân vệ, nương theo Hứa Thanh cùng với đội trưởng, tiến công sát phạt.
Rất nhanh, dưới sự ra tay của mọi người, những tên phản đồ đó nhao nhao chết thảm, có một ít trước khi chết truyền ra lời nguyền rủa oán độc.
"Thất hoàng tử nhất định sẽ biết được chuyện hôm nay, Hứa Thanh, chúng ta chờ ngươi ở dưới Hoàng Tuyền!"
"Một khắc Thiên Lan Vương trở về, nhất định sẽ giết chết bọn ngươi không còn một ai Hứa Thanh không chút quan tâm, chém giết sạch những thứ phản đồ này, sau đó nhìn lên chiến trường trên bầu trời.
Giờ phút này đại quân song phương đã quần công trong thời gian ngắn, bởi vì có pháp bảo Cấm Ky gia trì cùng với sự thiện chiến của tu sĩ Phong Hải Quận, cho nên ưu thế một phương Phong Hải Quận cực lớn.
Hơn vạn chiến tu huyết giáp không ngừng lui về phía sau.
Mà cuộc chiến cấp Quy Hư trên bầu trời cũng tương tự như vậy.
Một màn này khiến cho ánh mắt của gã trung niên Đốc Quân ngồi trên Bạch Tượng càng lúc càng lạnh như băng, gã thừa nhận lúc trước đã xem thường Phong Hải Quận, nhưng không sao cả, gã thân là Đốc Quân, từ chiến trường trở về gọi nhập ngũ, không phải dựa vào những thứ quân sĩ này, mà là nắm giữ pháp chỉ của Thiên Lan Vương. Vì vậy gã điềm tĩnh giơ tay lên, trong tay xuất hiện một khối ngọc bội màu vàng tràn ra quang mang ngập trời.
Quang mang màu vàng này khuếch tán ra phía ngoài, không ngừng phóng thích ánh sáng rực rỡ kinh người, chói mắt tột cùng, đồng thời cũng có khí tức Uẩn Thần hóa thành uy áp cuồng bạo dựng lên ở bên trong.
Bầu trời ảm đạm, hư vô mơ hồ, đại địa run rẩy, tâm thần của tu sĩ Phong Hải Quận nhao nhao chấn động, nội tâm bi phẫn và riêng phần mình rút lui, tu vi của bọn họ bị áp chế đồng thời linh hôn của bọn họ bị rung chuyển. Tất cả bọn họ, trước mặt khí tức Uẩn Thần, yếu ớt vô cùng.
"Ngọn lửa nhỏ nhoi, cũng dám tranh nhau phát sáng cùng ánh trăng?”
Gã trung niên ngồi trên Bạch Tượng nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt lạnh lùng, đồng thời từng chữ viết màu vàng cực lớn nhanh chóng hình thành ở phía trước gã. "Chiêu mộ binh lính chúng sinh vạn tộc Thánh Lan đại vực xuất chiến."
Một khắc mười bốn chữ to màu vàng đó xuất hiện, khí tức đến từ Uẩn Thần cũng đạt tới cực hạn, thiên địa chấn động kịch liệt.
Cũng chính là ở thời điểm này, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn tới chỗ cao hơn trên bầu trời, chắp tay cúi đầu, ngưng giọng mở miệng.
"Mời Cửu gia gia."
Lời Hứa Thanh vừa ra, một đạo kiếm quang như khai thiên, phá vỡ thương khung, từ trên trời giáng xuống.
Một kiếm này, trời nhô đất sập, khí tồi vạn pháp.
Một kiếm này, chúng tỉnh am đạm, nhật nguyệt tránh lui.
Màn trời bị xé rách, xuất hiện vết toát cực lớn, hư vô toái diệt, hình thành hắc động thật sâu.
Hết thảy ánh sáng, hết thảy âm thanh, hết thảy quy tắc hay pháp tắc, từ một khắc kiếm này xuất hiện, đều bị nó dẫn dắt, bị hắc động thôn phe.
Toàn bộ đều tan biến, thời gian cũng đều bất động.
Chỉ có kiếm quang này im hơi lặng tiếng giáng xuống, mang theo kinh diễm, bao hàm tuyệt thế, trảm tới ngọc giản phóng xuất ra khí tức Uẩn Thần trong tay gã trung niên trên Bạch Tượng.
Khí tức Thiên Lan Vương lập tức tan vỡ, kim quang nhạt nhòa, trở thành tâm thường.
Tia sáng ở trên mười bốn chữ to màu vàng khiến chúng sinh run rẩy xuất hiện ở trước người gã trung niên trên Bạch Tượng không cách nào lập lòe nữa, theo kiếm quang đảo qua, đồng loạt tan vỡ, dễ như xé giấy mỏng, trở thành tro bụi.
Cùng nhau nổ tung, còn có ngọc bội trong tay gã trung niên trên Bạch Tượng.
Khối ngọc bội ẩn chứa pháp chỉ của Thiên Lan vương xuất hiện khe hở, càng lúc càng nhiều, trong chốc lát liền lan tràn ra toàn bộ ngọc bội, hóa thành bụi bặm, rơi vãi vào trên người gã trung niên trên Bạch Tượng.
Thân thể của gã trung niên cũng không cách nào điều khiển, tự động run rẩy, trong mắt lộ ra hoảng sợ trước đó chưa từng có, gã gắng gượng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng gã có thể tưởng tượng ra trên đó có tồn tại dạng gì.
"Ta.....
Gã trung niên ngồi trên Bạch Tượng mở miệng muốn nói, nhưng không có cơ hội, gió thổi qua, thân thể của gã đã trở thành bụi bặm, phiêu dạt khắp bốn phía.
Nhưng chỉ có gã tử vong, con Bạch Tượng dưới thân thì lông tóc không tổn hao gì, mà nó lại càng run rẩy trực tiếp nằm rạp xuống.
Về phần đám quân sĩ huyết giáp bốn phía, cũng không có ai bị kiếm này gây thuong tich.
Đấy là lão Cửu, kiếm của y đã đến trình độ cực hạn, đảo qua vạn quân, nhất niệm có thể diệt toàn bộ, cũng có thể nhất niệm giết chuẩn xác một mục tiêu trong số đó, mọi thứ bên cạnh mục tiêu không chút tổn hại nào.
Hiển nhiên, mặc dù lão Cửu ra tay, nhưng trong lòng của y vẫn còn có nhân tộc, cho nên cũng không muốn giết nhiều.
Nhưng mà như vậy là đủ rồi.
Một khắc kiếm quang tiêu tán, gã trung niên trên Bạch Tượng trở thành bụi bặm, toàn bộ thiên địa lập tức hoàn toàn yên tính.
Những chiến tu huyết giáp cùng với thủ hạ dưới trướng Đốc Quân đều đang run ray vẻ mặt và trong lòng đều bị cơn hoảng sợ mãnh liệt thay thế, đã trở thành phong bạo nổ vang toàn thân.
Bọn họ nhìn thấy một kiếm này, cũng hiểu rõ ý nghĩa một kiếm này đại biểu, cũng chính là loại hiểu ra đó, khiến cho trong đầu của tất cả mọi người trống rỗng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi.