Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1497 - Chương 1680: Chúng Tỉnh Am Đạm, Nhật Nguyệt Tránh Lui

Chương 1680: Chúng tỉnh am đạm, nhật nguyệt tránh lui Chương 1680: Chúng tỉnh am đạm, nhật nguyệt tránh luiChương 1680: Chúng tỉnh am đạm, nhật nguyệt tránh lui

Chuong 1680: Chung tinh am

đạm, nhật nguyệt tránh lui (1)

Theo thân ảnh Hứa Thanh cùng đội trưởng đứng sừng sững trên bầu trời, cảm xúc phấn chấn tức khắc ảnh hướng đến bát phương.

Toàn bộ Chấp Kiếm Giả đều cảm thấy kích động trong lòng, mơ hồ đã có một loại cảm giác trở lại một khắc phong chức Quận Trưởng của Phong Hải Quận lúc trước.

Lúc đó Hứa Thanh cũng đứng ở giữa thiên địa như thế này, thân ảnh chiếu vào trong lòng mọi người.

Hôm nay, thân ảnh đó càng thêm hào hùng, khí thế như cầu vồng, kinh thiên động địa.

Vì vậy dưới sự kích động này, những Chấp Kiếm Giả lập tức nhao nhao bay ra, hội tụ về chỗ Hứa Thanh, càng lúc càng nhiều, cũng vào thời khắc này, toàn bộ Phong Hải Quận cũng dâng lên chiến ý mãnh liệt.

Thất gia cùng Diêu Hầu mặc dù tu vi và địa vị vượt xa Hứa Thanh, nhưng ở trong lòng mọi người lại như là đám mây trên trời vậy, có thể đứng từ xa để nhìn, nhưng lại không dám tiếp cận.

Bởi vì quá cao xa cách biệt.

Nhưng Hứa Thanh không giống thế, Hứa Thanh vốn là chiến hữu của bọn họ, cùng nhau trải qua sinh tử cùng bọn họ, đã quen thuộc lẫn nhau, đồng thời bọn họ cũng nhận thức phẩm tính của Hứa Thanh.

Cho nên bọn họ vừa tôn kính đối với Hứa Thanh, đồng thời cũng rất là thân thiết.

Giờ phút này tất cả Chấp Kiếm Giả đều đứng ở bên cạnh Hứa Thanh, đứng chung một chỗ cùng với hắn.

Nhìn qua những chiến hữu này, nội tâm Hứa Thanh nổi lên gợn sóng, hắn vẫn nhớ lời của Tử Huyền nói với mình, lúc đó hắn vừa mới tới Phong Hải Quận, không có quá nhiều cảm giác hay nhận thức đối với Chấp Kiếm Giả, cũng không xác định có nên chân chính dung nhập vào trong đó hay không.

Là Tử Huyền nói cho hắn biết, khi nào hắn có sự tôn trọng, tiếp theo dâng lên niềm tôn kính đối với cái tổ chức này, cùng với cả những thành viên ở bên trong đó, có lẽ sẽ có đáp án.

Sự tôn trọng đến từ hiểu rõ, và niềm tôn kính ... đến từ lão cung chủ Chấp Kiếm Cung Khổng Lượng Tu.

Đủ loại tâm trạng bốc lên ở trong lòng Hứa Thanh, hắn thở sâu cố gắng đè xuống, bởi vì bây giờ không phải thời điểm ôn chuyện.

Trận nguy cơ cực lớn đối với Phong Hải Quận lần này, vẫn còn chưa kết thúc.

Người chết đi chỉ là Lăng Vân lão tổ cùng với bộ phận tu sĩ đào ngũ khỏi Phong Hải Quận, có lẽ bọn họ tự nhận là bản thân không tâm thường, ở trong phạm vi của mình có thể hô phong hoán vũ, cũng cảm nhận được sự coi trọng.

Nhưng trên thực tế ở trong lòng gã trung niên ngồi trên Bạch Tượng kia, những người này chẳng qua là con gà chốn thâm sơn cùng cốc mà thôi.

Đối với người đi ra từ Hoàng Đô Đại Vực, đã quen thói cao cao tại thượng như gã mà nói, những thứ này không hề trọng yếu.

Ga chỉ hơi tiếc Lăng Vân lão tổ.

Nhưng loại đáng tiếc này cũng không phải là đậm hay thấy quan trọng.

Thứ để cho thần sắc của gã hiện lên vẻ nghiêm túc, là Hứa Thanh cùng với đội trưởng có thể dùng tu vi Linh Tàng trảm Quy Hư, chuyện này dù là ở trong Hoàng Đô Đại Vực cũng đều chưa bao giờ xuất hiện qua.

"Chỉ có những đại tộc siêu cấp trong đại lục Vọng Cổ mới xuất hiện tình huống như vậy, nhưng cũng là phượng mao lân giác."

Gã nam tử trung niên nheo mắt lại, chú ý đến trên người Hứa Thanh cùng đội trưởng.

Cho đến thời điểm này, gã đã nghe qua tên Hứa Thanh, cũng biết ý nghĩa của cái tên này đối với Phong Hải Quận, đáy lòng cũng thừa nhận, hạng người thiên kiêu như thế, cũng đích đích xác xác đáng được Phong Hải Quận coi trọng.

"Người này cách trình độ hoàn toàn trưởng thành đã không xa, còn có cái tên bên cạnh, lúc trước chưa từng nghe nói tới."

Nghĩ tới đây, gã chậm rãi mở miệng.

"Ngươi chính là Hứa Thanh?”

"Trước lúc bổn tọa tới đây đã nghe Thất hoàng tử đề cập qua ngươi, khen ngợi có thừa, càng là tự vấn lương tâm vạn trượng trước Đại Đế, ngay cả bệ hạ cũng đều ca ngợi."

"Cho nên việc ngươi chém giết Lăng Vân thì bổn tọa tạm thời không truy cứu."

"Ngươi có chiến công bậc một của nhân tộc, được ban cho kim bài, hoàng bào, tư cách Thái Học, nghĩ đến hẳn là cũng hiểu rõ đại nghĩa."

"Lần này Phong Hải Quận chiêu mộ binh lính, sẽ do ngươi dẫn dắt đi đến chiến trường, lập công chuộc tội, ngươi có bằng lòng hay không?"

Nam tử trung niên trên Bạch Tượng nhàn nhạt mở miệng.

Lời gã vừa ra, hơn vạn quân sĩ chiến tu mặc áo giáp huyết sắc ngồi trên rắn mối khổng lồ bên cạnh gã cũng đồng loạt tiến lên một bước, bọn họ xuất động, lập tức liền dấy lên sóng to gió lớn, khiến cho bau trời biến sắc, hình thành gió lốc, quấy nhiễu phong vân.

Không khí nghiêm túc đặc biệt mãnh liệt, giống như chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ san bằng hết thảy trở ngại phía trước.

Phong Hải Quận nơi đây, dưới khí cơ dẫn dắt, đồng dạng bốc sát ý lên, Chấp Kiếm Giả cũng nhao nhao rút kiếm, chỉ chờ Hứa Thanh ra lệnh một tiếng.

Những tu sĩ hai cung khác cùng với đệ tử các tông cũng đều hiện ra vẻ nghiêm nghị.

Hứa Thanh trâm mặc, cũng không trả lời câu hỏi của Đốc Quân ngay, mà quay đầu nhìn Chấp Kiếm Giả bốn phía, nhìn toàn bộ tu sĩ Phong Hải Quận, cuối cùng nhìn Thất gia và Diêu Hầu.

Nét vui mừng trong mắt Thất gia càng đậm, cười một cái.

"Ngươi trưởng thành rồi."

Những lời này đã hoàn toàn biểu đạt tấm lòng của lão, lão đưa hết thảy lựa chọn giao cho Hứa Thanh.

Diêu Hầu thì nhìn qua Hứa Thanh, thân sắc có chút hoảng hốt, trong lúc mơ hồ, y tựa như nhìn thấy thân ảnh Khổng Lượng Tu năm đó ở trên thân Hứa Thanh, vì vậy tương tự nở nụ cười, gật đầu về phía Hứa Thanh.

"Ngươi vì chúng sinh Phong Hải Quận, lập được đại công kinh thế, nếu không phải ngươi tu vi chưa đủ, chức Quận Trưởng vốn thuộc về ngươi, ta cùng với sư tôn của ngươi chỉ là tạm quản lý Phong Hải Quận trước lúc ngươi chưa trưởng thành, bây giờ. ... -"

"Ngươi hãy quyết định con đường tương lai của Phong Hải Quận."

Theo hai người mở miệng, Cung chủ và chấp sự ba cung, cùng với cường giả các tông, tất cả đều nhìn vê Hứa Thanh, phần lớn ánh mắt đều là nhu hòa.

Hứa Thanh thở sâu, cúi đầu về phía Thất gia và Diêu Hầu, quay người nhìn bốn phía, nhìn qua ánh mắt tu sĩ Phong Hải Quận, hắn đã biết tâm ý của bọn họ.

Trong mắt Hứa Thanh xuất hiện gợn sóng, nhìn tới Đốc Quân ngồi trên Bạch Tượng, bình tĩnh mở miệng.

"Nhân Hoàng có chỉ, Phong Hải Quận tự trị, các hạ nói như vậy, thứ cho khó tuân mệnh!"

Lời Hứa Thanh vừa ra, khí thế Phong Hải Quận âm am bộc phát, những lời này, người Phong Hải Quận đã sớm muốn nói ra, nhưng thiếu khuyết tự tin, vì vậy chỉ có thể ẩn nhẫn.

Hiện giờ Hứa Thanh hoàn toàn thốt lên, liền giống như thiên lôi nổ tung, vang vọng khắp bát phương.

Gã trung niên Đốc Quân trên Bạch Tượng nghe vậy, trong mắt lóe lên hàn mang, tiếp theo mí mắt cụp xuống, nhàn nhạt mở miệng.

"Bắt Hứa Thanh lại, đưa tới cho Thiên Vương xử lý, nếu như kẻ nào dám phản kháng cản trở, luận tội mưu nghịch, chém giết ngay tại chỗ."

Trong nháy mắt tiếp theo, hơn vạn đại quân huyết giáp giữa không trung bộc phát sát khí ngập trời trên người, bày binh bố trận, khí thôn sơn hà, lấy thế bài sơn đảo hải, nổ vang tràn về phía Phong Hải Quận.

Từ xa nhìn lại, khí tức bộc phát ra từ trên thân hơn vạn quân tu nơi này hội tụ thành hư ảnh một con rắn mối huyết sắc khổng lồ, từ trên trời màn truyền ra tiếng gào thét đinh tai nhức óc về phía Phong Hải Quận.

Tiếng gào bùng nổ hư vô, hình thành gió lốc.

Trong khoảng thời gian ngắn, đại địa chấn động, mây mù bốc lên, nhật nguyệt biến sắc.
Bình Luận (0)
Comment