Chương 1687: Trước cửa cùng khấu, tâm đồng cùng chà
Chương 1687: Trước cửa cùng khấu, tâm đồng cùng chàChương 1687: Trước cửa cùng khấu, tâm đồng cùng chà
Chương 1687: Trước cửa cùng
khấu, tâm đồng cùng chàng (1)
Tiên Cấm nằm ở chỗ sâu trong Hình Ngục Ti, vốn là một trong những hành cung của Huyền U Cổ Hoàng, phân bố ở nhiều địa phương trên đại lục Vọng Cổ, vào thời đại trước kia, mỗi một chỗ đều là cung điện thần thánh.
Chỉ có hoàng gia mới có khả năng vào ở.
Toàn bộ Thánh Lan đại vực cũng chỉ có chỗ này mà thôi.
Nhưng theo tàn diện Thần Linh đến và Huyền U Cổ Hoàng rời đi, nơi này đã bị Thần Linh xương cá nghỉ lại, vì vậy tiên điện của hoàng gia cũng đã trở thành Tiên Cấm.
Đông đảo bảo vật bên trong cũng đều bị dìm ngập bởi dị chất.
Phàm tục thậm chí là tu sĩ cũng rất khó bước vào trong đó, dù là thời đại Đông Thắng Nhân Hoàng cũng không muốn vì một tiên điện như vậy mà khai chiến cùng Thần Linh.
Cho đến mấy năm trước, Nhân Hoàng hạ lệnh mở ra Tiên Cấm, Xích Mẫu khôi phục trên người Trương Ti Vận, thôn phệ Thần Linh trong Tiên Cấm, nhân tộc mới một lần nữa nắm được nơi đây vào trong tay.
Sau khi Phong Hải Quận tự trị, tự nhiên cũng khai thác đối với nó, mặc dù đa số bảo vật trong đó đều đã bị Thất hoàng tử chuyển đi hết, nhưng những thứ còn lại đối với Phong Hải Quận mà nói cũng có giá trị cực lớn.
Giờ phút này, ở tâng dưới chót nhất của Hình Ngục Ti, phía trên mặt đất đã từng là trận pháp phong ấn, thân ảnh của Hứa Thanh và Tử Huyền chậm rãi hiển lộ ra.
Đối với yêu cầu của Tử Huyền, Hứa Thanh không thể nào cự tuyệt, nhất là hắn cũng muốn biết, tại sao sau khi mình cầm được Quang Âm Bình lại có một tiếng thở dài kia truyền ra. Tiếng thở dài ấy tựa như ảo giác, nhưng bây giờ Hứa Thanh nhớ lại, hắn cảm thấy đây khả năng là thật sự hoàn toàn tồn tại.
Quan trọng nhất là, lúc đầu hắn ở chỗ đó đã bị mất đi ký ức của ba ngày.
Thậm chí giờ phút này nhớ lại, cũng không phải rất rõ ràng đối với tòa đại điện phượng điểu kia, chỉ có Quang Âm Bình là được tập trung nhất.
Loại cảm giác này khiến cho Hứa Thanh suy nghĩ rất nhiều.
Sau khi trải qua rất nhiều sự tình bên Tế Nguyệt đại vực, nhất là đã cảm ngộ qua ý cảnh quên lãng, hắn đã có thêm càng nhiều nhận thức hơn nữa đối với ký Ức.
"Ta hẳn là đã nhìn thấy được một chút cảnh tượng không thể thừa nhận ở đó, cho nên không cách nào nhớ kỹ."
Trên đường tới đây Hứa Thanh cũng đã cáo tri những thứ ấy cho Tử Huyền, cho nên sau khi đến nơi này, hai người không chần chờ chút nào, riêng phần mình cất bước đạp đi xuống phía dưới, trong chốc lát thân ảnh của bọn họ liền rơi vào bên trong, theo hai người phủ xuống, một mảnh địa cung mênh mông cũng chiếu vào trong mắt của bọn họ.
Nơi đây có chút không giống cùng với lúc Hứa Thanh đến năm đó.
Lúc trước nơi đây tràn ngập dị chất, nông đậm như sương, hết thảy cũng đều mơ hồ vặn vẹo, mặt đất thì bị từng đám máu thịt bao phủ.
Nhưng dưới mắt thì dị chất nơi đây đã tiêu tán chín thành, mặt đất cũng không còn là máu thịt, lộ ra hình dáng phế tích.
Nơi ánh mắt nhìn thấy, đại điện nguyên vẹn rất ít, phần lớn đều là sụp xuống.
Cảm giác cổ xưa, dấu vết năm tháng trôi qua, tất cả hiện ra rất rõ ràng ở trong nơi đây.
Càng có những cây cột cực lớn cắm sừng sững trên đại địa, tràn ra tia sáng, chiếu sáng hết thay.
Có lẽ là bởi vì số lần tới khá nhiều, cho nên Tử Huyền rất quen thuộc đối với nơi đây, giờ phút này nàng đứng ở giữa không trung, thở sâu, thân thể nhoáng một cái, bay thẳng đến phía dưới.
Hứa Thanh nối gót bay theo.
Hai người một trước một sau, tốc độ rất nhanh.
Không lâu sau, một chỗ phế tích sụp xuống xuất hiện ở phía trước Hứa Thanh cùng Tử Huyền.
"Chính là trong chỗ này."
Thân ảnh Tử Huyền dừng lại, nhẹ giọng mở miệng.
Trong lòng Hứa Thanh cũng có gợn sóng, nơi hắn cầm được Quang Âm Bình, chính là nơi đây, vì vậy sau khi ngóng nhìn qua, Hứa Thanh cũng không mở miệng mà đi thẳng về phía trước.
Từng bước một, đi tới mảnh phế tích này. Bien hoa ky di nam do tung phat sinh ở nơi đây cũng không có xuất hiện lại.
"Sau khi ta cầm đi Quang Âm Bình, biến hóa nơi đây cũng tùy theo đó mà tiêu tán, không phải tới gần sẽ rõ ràng, mà đã trở thành phế tích chân chính."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, đi tới đống trong phế tích, nhìn bốn phía đổ nát thê lương, có lạ lãm, cũng có quen thuộc.
Nhưng bên trong quen thuộc lại tôn tại sự lạ lãm, trong lạ lãm lại bao hàm nét quen thuộc.
Hết thảy thứ đó, làm cho cái loại cảm giác ký ức bị thay đổi trong lòng Hứa Thanh dần dần mãnh liệt.
Cho đến khi hắn đi tới nơi đã thu được Quang Âm Bình trong trí nhớ.
Hứa Thanh đứng ở nơi này, quay lại đưa mắt nhìn Tử Huyền sau lưng.
Tử Huyền đứng cách đó không xa, quần áo trắng như tuyết, sắc mặt tú lệ lành lạnh, hai mắt như mặc ngọc dưới hồ sâu bị bao phủ bởi khói lạnh, hiện ra vẻ mờ mit.
Mờ hồ có một loại cảm giác cô độc giống như đang chậm rãi dâng lên ở trên người của nàng.
Cảm giác này, để cho trong lòng Hứa Thanh gợn sóng.
Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên mở miệng.
"Tử Huyền."
Lần này hắn cũng không gọi là thượng tiên nữa.
Tử Huyền nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ta đã thu được Quang Âm Bình ở vị trí này, ta không biết khi bỏ xuống sẽ lại phát sinh cái gì, trí nhớ của ta đã bị ảnh hưởng qua, nguoi. . . . . Nhất định phải truy tìm đầu nguồn quen thuộc ở nơi đây sao?"
"Liệu có khả năng nào, sở dĩ ngươi chỉ cảm thấy quen thuộc trong mộng, là bởi vì tất cả quá khứ, là bản thân ngươi lựa chọn quên đi?"
Lời nói của Hứa Thanh, để cho Tử Huyền trầm mặc.
Sau một lúc lâu, nàng giơ tay lên vén qua tóc mai bên tai, đôi mắt biếc như hồ nước, chăm chú nhìn tới trên mặt Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
"Hết thảy mọi thứ trong mộng, đã quấy nhiễu ta rất nhiều năm, ta muốn biết... Cái chụp đèn kia, đến cùng có liên quan gì với ta.'
Hứa Thanh nhắm mắt lại, một lát sau Thần Tàng sau lưng nổ vang, Quang Âm Bình lân nữa bay ra, trôi nổi ở trước mặt của hắn, chậm rãi hạ xuống.
Một khắc đụng chạm cùng mặt đất, Quang Âm Bình chấn động mạnh một cái, bộc phát ra vô tận màu sắc, hoàn toàn chiếu rọi mảnh phế tích này, trong nháy mắt tiếp theo, nơi đây mơ hồ, vạn vật cải biến.
Từng tòa đại điện phượng điểu đột ngột mọc lên từ mặt đất, nương theo một vòng tường cao màu đỏ thắm, cái mảnh phế tích này liền hóa thành một đình viện, càng có một tòa phượng điểu lớn hơn rất nhiều so với những tòa điện khác, hình thành ở vị trí trung tâm, đứng sừng sững ở trong đình viện.
Toàn bộ chín tòa phượng điểu điện đều xuất hiện.