Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1505 - Chương 1688: Trước Cửa Cùng Khấu, Tâm Đồng Cùng Chà

Chương 1688: Trước cửa cùng khấu, tâm đồng cùng chà Chương 1688: Trước cửa cùng khấu, tâm đồng cùng chàChương 1688: Trước cửa cùng khấu, tâm đồng cùng chà

Chương 1688: Trước cửa cùng

khấu, tâm đồng cùng chàng (2)

Hứa Thanh nhìn qua những thứ này, trong đầu truyền đến cảm giác xé rách thống khổ, hình như theo một màn trước mắt xuất hiện, có một đoạn ký ức đang khôi phục trong thức hải của hắn.

Mà Tử Huyền chỗ đó, thân thể của nàng đang run rẩy, nhìn qua đại điện phượng điểu, nhìn qua hết thảy bốn phía, trong lòng của nàng dấy lên chấn động mãnh liệt.

"Ta đã tới nơi day.

"Trong mộng, ta xuất hiện ở nơi đây... -

Tử Huyền hô hấp dồn dập, trong lúc thì thào liền theo bản năng đi thẳng về phía trước, đi ngang qua từng tòa đại điện, sau đó dừng lại ở trước tòa đại điện phượng điểu ở chính giữa, quay lại nhìn Hứa Thanh.

"Ta..... Giống như đã từng, ở chỗ này.'

Giọng nói của Tử Huyền run rẩy, bí mật lớn nhất cả đời này của nàng, chính là giấc mộng đen nhánh không ngừng xuất hiện.

Nó khiến cho nàng theo bản năng muốn đi tìm ánh sáng, tìm kiếm ấm áp xua tán bóng tối đó.

Hôm nay, hết thảy nguyên do, hình như liền bày ra ở ngay trước mặt nàng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng lại dâng lên bi thương.

Nỗi bi thương càng lúc càng đậm, cuối cùng hóa thành cô độc, bao phủ lấy nàng.

Hứa Thanh nghe được câu này, trong lòng tương tự chấn động vô tận, ánh mắt nhìn theo Tử Huyền, nhìn tới tòa đại điện này, trong nháy mắt tiếp theo, tựa như có một tia chớp đảo qua trong đầu của hắn, khiến cho một màn cảnh tượng ký ức bị xóa đi, lại hiện ra.

Đó là một thoáng cảnh tượng mà hắn đã mất đi trong ba ngày ở nơi đây.

Trong cảnh tượng, Hứa Thanh thấy chính mình đã đẩy ra cánh cửa của tòa đại điện này.

Nhưng mà bên trong có cái gì, trong trí nhớ của hắn trống rỗng.

Hứa Thanh trâm mặc, nhìn bộ dạng Tử Huyền phát run, đáy lòng dâng lên cảm giác không đành lòng, trong mắt của hắn, Tử Huyên ngày bình thường vĩnh viễn đều là gợi cảm quyến rũ, vĩnh viễn đều là tràn đầy tự tin, phong hoa tuyệt đại.

Vĩnh viễn đều là một phương nắm quyền chủ động, hình như hai chữ yếu ớt này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trên người của nàng.

Nhưng hôm nay, hắn nhìn thấy một mặt khác của Tử Huyền.

Nàng như một tiểu cô nương, đứng run rẩy ở đó, xuất hiện căng thẳng, lo lắng không yên, bi thương cùng với cô độc thật sâu. Hứa Thanh lặng lẽ cất bước, đi đến bên người Tử Huyền, duỗi tay ra nắm chặt bàn tay mềm mại lạnh như băng của Tử Huyên.

Dùng ấm áp của chính mình, hòa tan bàn tay lạnh buốt của Tử Huyền.

Tử Huyền theo bản năng quay đầu, trong mắt mang theo nước mắt, dùng sức túm lấy bàn tay Hứa Thanh, tựa như bản năng của người chết đuối khi đứng trước sinh tử, cho đến khi tay của mình cũng trắng bệch, cũng không thả lỏng chút nào.

Một lát sau nàng mới thở sâu, miễn cưỡng nở một nụ cười với Hứa Thanh.

"Ta thất thố rồi."

Hứa Thanh lắc đầu, không có buông tay.

Tử Huyền nhắm hai mắt lại, sau mấy hơi thở, lúc lần nữa mở mắt ra, nàng thu hồi hết thảy mềm yếu, trong mắt lộ ra kiên định, đang muốn mở ra cánh cửa đại điện trước mặt. Hứa Thanh giơ lên tay kia, cùng nàng đặt lên phía trên.

"Ta và ngươi cùng đẩy."

Trái tim Tử Huyền run lên, nhìn qua Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng nhìn qua nàng.

Hồi lâu, hai người đồng thời dùng sức, theo âm thanh cọt kẹt vang vọng, cánh cửa đại điện phượng điểu trước mặt bọn họ chậm rãi mở ra.

Một mảnh đen nhánh như mực từ bên trong cánh cửa lan tràn ra, bao phủ lấy thân ảnh hai người.

Cùng lúc đó, bên phía Thánh Lan đại vực, nơi đã từng là Đô thành của Thiên Phong Hoàng, bây giờ đã thuộc về Thất hoàng tử.

Gã mở phủ ở chỗ này, thủ hạ dưới trướng đông đảo, khí thế như cầu vồng.

Ngoại trừ tùy tùng của bản thân ra, mẫu tộc cũng an bài không ít phụ tá tới đây, càng có Thiên Lan Vương thần uy, khiến cho gã ở trong Thánh Lan đại vực này dĩ nhiên là nói một không hai.

Cũng không có gì khác nhau quá lớn cùng với đất phong.

Dù là Thánh Lan Đại Công Tước bên đó cũng đều né tránh uy phong của Thiên Lan Vương, mặc dù không đến mức thần phục, nhưng lẫn nhau vô cùng vui vẻ.

Vì vậy đối với Thất hoàng tử mà nói, cây gai duy nhất trong lòng gã lúc này, chính là Phong Hải Quận.

Vốn chỉ là một cái quận, gã sẽ không để trong lòng, nhưng Phong Hải Quận khác biệt.

Gã đã trải qua lần bị ngăn cản đầu tiên trong nhân sinh của mình ở đó.

Ở đó, gã nhớ kỹ một người tên là Hứa Thanh.

Cho nên ở trên lệnh chiêu mộ binh lính, gã mới đặc biệt chú ý tới Phong Hải Quận, mà hết thảy cũng đều tiến hành vô cùng tốt, Phong Hải Quận dựa theo ý nghĩ của gã, đang bị chậm rãi phân liệt và xâm nhập.

Mà dưới chiều hướng chiến tranh với Hắc Thiên tộc này phát triển, phương hướng cuối cùng của Phong Hải Quận hoặc là lựa chọn thần phục, hoặc là bị trấn áp.

Cho nên, lần này đại quân mất liên lạc ở Phong Hải Quận để cho gã ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá khó hiểu.

Bởi vì tin tức bị phong tỏa hoàn toàn, cho nên gã không biết được cụ thể vì sao đại quân mất liên lạc, điều này khiến cho gã ngoài ý muốn, đồng thời cũng có thể cảm nhận được Phong Hải Quận dù là cho tới bây giờ, vẫn là tồn tại nội tình không nhỏ.

Về phần gã không quá khó hiểu, là lựa chọn của Phong Hải Quận, vốn là trong dự liệu của gã.

Vì vậy, sau khi thu được tin đại quân mất liên lạc bên Phong Hải Quận, trong mắt Thất hoàng tử lộ ra vẻ lạnh lùng, an bài thủ hạ báo cáo việc này với Thiên Lan Vương, đồng thời ánh mắt của gã nhìn qua ngoài điện.

Chỗ đó có hai người ăn mặc kiểu văn sĩ đang đợi yết kiến.

Một người trong số đó, chính là Tổng Minh của Liên Minh Bát Tông.

"Trân Dương Tử!"

Thất hoàng tử nhàn nhạt mở miệng.

Tổng Minh ngoài điện nghe vậy, lập tức xoay người di tới, sau khi vào tới trong đại điện liền chắp tay cúi đầu, thần sắc tràn đầy cung kính.

"Có ty chức!"

Thất hoàng tử vuốt vuốt ngọc giản trong tay, thuận miệng nói một câu.

"Lô đỉnh lần trước ngươi nói, có thể đi tới Phong Hải Quận mang tới, bổn cung muốn thử xem, phải chăng có huyền diệu đúng như lời ngươi nói hay không."

Tổng Minh nghe vậy đáy lòng có chút không muốn, nhưng rất nhanh liền thoải mái, thong dong cúi đầu.

"Tuân pháp chỉ"

Tên Tổng Minh này ăn không được thì phá cho hôi, cố tình bảo Tử Huyền là lô đỉnh thượng phẩm và muốn dâng lên cho Thất hoàng tử, để nàng bị chà đạp. Đồng thời cũng khiến Thất hoàng tử và Hứa Thanh chính thức trở thành kẻ thù không chết không thôi, thù mới nợ cũ chồng chất.

Kịch hay, nhưng cũng phải cảm thán chút, tên này quá khốn nạn hèn hại

Lão Nhĩ Căn phải là biết kích tâm người đọc!
Bình Luận (0)
Comment