Chương 1689: Vươn tay về phía mặt trời (1)
Chương 1689: Vươn tay về phía mặt trời (1)Chương 1689: Vươn tay về phía mặt trời (1)
Chuong 1689: Vuon tay ve phia mat troi (1)
Sau khi cúi đầu, Tổng Minh cung kính rời khỏi.
Bên trong quá trình này, gã có thể cảm nhận được Thất hoàng tử ngồi ở chỗ cao trên đại điện một mực chú ý đến mình rất kỹ.
Cho nên gã cũng không có che giấu ánh mắt của mình chút nào, bất luận là vẻ không muốn, hay là thoải mái cùng với thong dong lộ ra cuối cùng kia, đều muốn hiển lộ hết ra cho Thất hoàng tử thấy.
Cho đến khi rời khỏi đại điện rất xa, gã mới một lần nữa đứng thẳng thân thể, mỉm cười đi về phía chỗ ở của mình trong Đô thành này.
Trên đường gặp phải đồng liêu quen thuộc, gã đều ôn hòa chào hỏi.
Cũng không bởi vì bản thân tu vi Quy Hư nhị giai mà tự kiêm chế, căn bản không nhìn thấy chút giả tạo nào từ trên người của gã.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của gã đều là tao nhã, cho đến khi về tới chỗ ở, gã mới thắp nên một cây hương, ngồi ở chỗ cũ xuất ra bàn cờ, một mình thảnh thơi đánh cờ.
Nhưng nếu như cẩn thận nhìn kỹ, giữa khói lửa, ở chỗ sâu trong mắt của gã, bao hàm một tia âm lãnh trời sinh.
Như một con độc xà giấu ở trong bụng cừu nonl
"Ngày đầu tiên ta tới đây, liền nhắc tới sự tình lô đỉnh cùng với Thất điện hạ, nhưng lúc đấy gã căn bản không thèm để ý..... Hôm nay lại đột nhiên triệu hoán ta đi qua, lại còn nhắc tới việc này."
Khóe miệng Tổng Minh lộ ra nụ cười ôn hòa, đây là bản năng của gã, mỗi lần gã suy tư vấn đề gì đó, khóe miệng đều sẽ mang theo nụ cười.
"Đốc Quân dẫn theo hơn vạn quân sĩ, còn có Lăng Vân. .. . Đầu mất liên lạc ở Phong Hải Quận."
"Giờ phút này Thất điện hạ kêu ta đi lấy lô đỉnh tới... “
Nụ cười của Tổng Minh càng nhu hòa, vẻ âm lãnh giấu ở chỗ sâu trong mắt cũng càng ẩn nấp.
Gã biết rõ, vị Thất hoàng tử này cũng không phải là hạng người đơn giản, đối phương tuy tuổi không lớn, nhưng sinh ra trong gia đình đế vương, mưa dâm thấm đất, tự nhiên tâm cơ thâm trâm.
Cho nên vĩnh viễn không thể nhìn sự tình ở mặt bên ngoài.
"Nhìn từ mặt ngoài, là để cho ta đi lấy lô đỉnh tới, nhưng thực ra là coi ta trở thành quân cờ, muon tay ta đi dò xét tình huống bên Phong Hải Quận, tiến tới phân tích ra nguyên nhân thực sự đại quân mất liên lạc."
"Mà bản thân gã, tiến có thể công lui có thể thủ, nếu như ta xảy ra vấn đề, gã tùy tiện liền có thể phủi bỏ."
Tổng Minh mỉm cười cầm lấy quân cờ, rõ ràng không có hạ xuống, nhưng trên bàn cờ lại tự động huyễn hóa ra hai quân cờ.
Một màn này nhìn như đơn giản, nhưng nếu như có tu sĩ Quy Hư khác đứng ở đây nhìn tới, tâm thân nhất định xuất hiện gợn sóng, bởi vì bên trong động tác đơn giản này, đã bao hàm vận dụng cùng thăng hoa gân như cực hạn đối với pháp tắc, đã vượt qua cái gọi là Vạn Hóa Hư Thực.
Cảnh giới Quy Hư bao hàm Toái Không Thiên Đạo, Vạn Hóa Hư Thực, Ức Tưởng Thiên Khai, Triệu Pháp Quy Nhất.
"Ta thích cái số ba này."
Tổng Minh cười khẽ, ôn hòa thong dong.
Cùng lúc đó, ở Phong Hải Quận, bên trong Tiên Cấm, trước đại điện phượng điểu.
Theo cửa lớn mở ra, màu đen nuốt hết tất cả, không chỉ là thân ảnh của Hứa Thanh cùng Tử Huyền, còn có cả tinh thân của bọn họ cũng đều dung thành nhất thể ở trong mảnh đen tối lan tràn.
Một màn không biết là chân thật hay là hư ảo xuất hiện ở trong mắt của bọn họ.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Đại điện trong mắt yên tĩnh trống trải, như một địa lao lạnh như băng.
Chỉ có một pho tượng đứng ở giữa, như là bị phong ấn bên trong lồng giam.
Pho tượng đó là một nữ tử trung niên, khá tương tự cùng Tử Huyền, nhưng rõ ràng không phải, tướng mạo pho tượng lộ ra vẻ ung dung, biểu cảm mỉm cười, hai mắt lộ ra vẻ từ bi, vị trí khóe mắt còn có một chút nếp nhăn giống như đuôi cá, rất là rõ ràng.
Nàng khẽ cúi đầu, nhìn hai tay thả ở trước người.
Chỗ đó đang nâng một chiếc đèn.
Tựa như là báu vật trân quý nhất kiếp này của nàng. Đèn này do Tử Thạch chế tạo, như một đóa Tử Kinh Hoa nở rộ, phía trên có một con chim phượng màu tím nghỉ lại, cánh chim mở ra, trông rất sống động.
Một cái chớp mắt nhìn thấy chiếc đèn này, trong đầu Hứa Thanh lập tức xuất hiện cảm giác xé rách mãnh liệt, ký ức mất đi từng chút từng chút một hiện ra.
Hắn quay người nhìn Tử Huyền, hắn nghĩ tới lúc trước mình đi qua nơi đây, thấy được một số cảnh tượng về Tử Huyền, thấy được dưới pho tượng xuất hiện một nữ tử giống với Tử Huyền như đúc, thấy được cửa lớn mở ra, có một vị nam tử đi vào.
Hắn còn nhớ lại đối thoại trong cảnh tượng, vị nam tử kia... Hình như là nhi tử của Huyền U Cổ Hoàng!
Hết thảy, đều lơ lửng ở hiện ra trong đầu Hứa Thanh, hóa thành sấm sét, nổ vang trong tâm thần hắn.
Mà giờ khắc này Tử Huyền bên cạnh, nàng đang run rẩy nhìn qua pho tượng, vẻ mặt bi thương và buông lỏng bàn tay của Hứa Thanh ra, không ý thức mà tự đi đến phía pho tượng, trong miệng lẩm bẩm.
"Giấc mộng của ta là một mảnh thế giới đen nhánh, trong đó có một chiếc đèn."
"Nó đang tắt, ta nghĩ nó hẳn giống như là một đóa Tử Kinh Hoa nở rộ, phía trên có một con phượng màu tím nghỉ lại."
"Chiếc đèn này một mực xuất hiện ở trong mộng của ta, giấc mộng không có ánh sáng."
"Thế giới trong mộng, chính là trong chỗ này."
Giọng nói của Tử Huyền đã có chút cảm giác linh hoạt kỳ ảo trong đại điện yên tĩnh, tựa như là truyền ra từ trong năm tháng, vang vọng ở kiếp này.
Mà theo nàng bước tới, một khắc khi nàng đứng ở dưới pho tượng, thân ảnh hư ảo giống Tử Huyền như đúc trong trí nhớ của Hứa Thanh lúc hắn đi đến chỗ này lần trước, xuất hiện.
Chỉ là lân này thân ảnh hư ảo xuất hiện rõ ràng đứng cùng chỗ với Tử Huyền, lần nữa chồng lên với nhau, tuy hai mà một.
Nàng nhìn qua pho tượng, trong mắt lộ ra vẻ nhụ mộ, càng có đắng chát.
Kế tiếp, một màn trong trí nhớ Hứa Thanh lân nữa xuất hiện ở trước mắt hắn, thân ảnh Hoàng tử từ sau lưng của hắn xuyên thấu qua thân hình, đứng ở trước mặt Tử Huyền.
Hoàng bào kim long bốn móng, đế miện chín châu lay động, khiến cho trên người thân ảnh này tràn ra nông đậm thiên uy.
Hình như Hoàng tử nói một chút gì đó, nhưng Hứa Thanh không nghe được.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy Tử Huyền ngóng nhìn xa xa bên ngoài, trong mắt bao hàm vẻ lưu luyến cùng bi thương nông đậm.
Nhưng lần này, đã có một chút khác biệt cùng cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của hắn. Hắn đã nghe được giọng nói của Tử Huyền.