Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1507 - Chương 1690: Vươn Tay Về Phía Mặt Trời (2)

Chương 1690: Vươn tay về phía mặt trời (2) Chương 1690: Vươn tay về phía mặt trời (2)Chương 1690: Vươn tay về phía mặt trời (2)

Chuong 1690: Vuon tay ve phia mặt trời (2)

“Ta sẽ không rời đi!"

"Quyết định của phụ hoàng là sai lầm, vứt bỏ con dân, vứt bỏ gia viên, hóa thiên ngoại thành Thánh địa, sống một mình ở chỗ đó, sinh mệnh còn có ý nghĩa gì!"

"Vì cứu mạng bản thân, không thèm nhìn tới hạo kiếp của Vọng Cổ, cái chức Cổ Hoàng này. .. Ga không xứng!"

Tử Huyền bi phẫn.

Hứa Thanh nghe những lời này, tâm thân vang động.

Mà đạo thân ảnh mặc hoàng bào kia cũng trâm mặc, sau một lúc lâu vươn tay ra, giống như đang thực hiện sự cố gắng cuối cùng.

Trong mắt Tử Huyền vẫn lộ ra kiên quyết, lân nữa lắc đầu.

Cuối cùng vẻ mặt của Hoàng tử có nét cô đơn, lấy ra một cái bình nhỏ màu tím, đổ vài giọt chất lỏng từ trong bình vào chiếc đèn trong tay pho tượng.

Làm xong những thứ này, gã đặt bình nhỏ ở một bên, lặng lẽ xoay người, vẻ mặt tràn ngập bi thương, càng có một tia đau khổ.

Gã cất bước đi về phía cánh cửa của đại điện, bước xuyên thấu qua trước mặt Hứa Thanh, càng đi càng xa... .

Theo gã tan biến, cánh cửa đại điện cũng chậm rãi khép kín.

Toàn bộ đại điện, một mảnh im lặng.

Chỉ có ngọn lửa của chiếc đèn kia là không ngừng thiêu đốt, phát ra âm thanh rất nhỏ, theo hỏa diễm lay động, tia sáng chiếu rọi đại điện.

Trong ánh sáng từ ngọn lửa, thần sắc Tử Huyền bi ai, dựa vào pho tượng ngồi bệt xuống, im lặng thút thít nỉ non.

Cảnh tượng trong trí nhớ của Hứa Thanh hết ở đây.

Nhưng lần này, khung cảnh xuất hiện ở trước mắt hắn vẫn chưa kết thúc.

Thời gian, hình như không có giá trị tôn bên trong tòa đại điện này, trong im hơi lặng tiếng cứ chảy xuôi, cho đến khi bên ngoài truyên đến tiếng kêu rên thê thảm, tiếng gào thét thống khổ.

Huyết quang lan tràn bên ngoài.

Mơ hồ có tiếng cầu cứu truyền đến.

Giờ phút này thân ảnh Tử Huyền lại đứng lên, trên người của nàng xuất hiện một bộ chiến giáp, từng bước một xuyên thấu qua thân hình Hứa Thanh, đi ra ngoài đại điện.

Hứa Thanh không cách nào động đậy, hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn qua.

Không biết trôi qua bao lâu, âm thanh bên ngoài cũng đã chậm rãi tan biến, thân ảnh Tử Huyền mang theo mỏi mệt và vẻ suy yếu, lại trở vê tới đại điện.

Chiến giáp của nàng đã vỡ vụn hơn phân nửa, thân thể của nàng tràn đầy vết thương, nhưng trong tay của nàng xách theo một cái đầu cá. Một khắc nhìn thấy cái đầu cá đó, Hứa Thanh lập tức nhận ra, đó chính là đầu của Thần Linh trong Tiên Cấm.

Tử Huyền cầm theo cái đầu đó, chậm rãi đi tới trước mặt pho tượng, ngóng nhìn pho tượng, trên gương mặt tái nhợt của nàng lộ ra một tia điềm đạm.

"Mẫu thân, ta chỉ có thể trảm Thần Linh đến từ bên ngoài kia một lần, một số năm sau, nó sẽ còn khôi phục lại ở chỗ này."

“Nhưng mà khi nó khôi phục, sẽ không còn đủ vị cách thượng thần, mặt khác, ta dùng chú pháp mà mẫu thân ngài đã từng truyên thụ cho ta, tương lai nó sẽ chết do đồng loại tương tàn."

"Đáng tiếc. .. Ta không nhìn thấy."

Tử Huyền nhẹ giọng, muốn cầm lấy bình nhỏ màu tím một lần nữa đổ thêm một chút dâu cho ngọn đèn, nhưng vô lực, cuối cùng chỉ có thể dựa vào pho tượng ngồi xuống, thời gian dần qua nhắm nghiền hai mắt lại. H6n bay phach tan.

Chiếc đèn kia vẫn còn đang thiêu đốt, nhưng không có tăng thêm dầu thắp, theo thời gian trôi qua, ánh lửa của nó dần dần ảm đạm, cho đến khi hoàn toàn tan biến.

Toàn bộ đại điện, lâm vào đen nhánh.

Cũng theo ánh lửa biến mất, theo bên ngoài yên tĩnh, cảm giác lạnh như băng phủ xuống.

Bóng tối, thôn phệ hết thảy.

Thời gian trôi qua, năm tháng đổi thay, không biết bên trong Tiên Cấm đã trôi qua bao nhiêu năm, đột nhiên có một ngày nơi này xuất hiện rung động lắc lư, một cỗ khôi phục bốc lên, một tiếng Thần Linh gâm nhẹ vang vọng.

Máu thịt, xuất hiện ở Tiên Cấm, bao trùm đại địa, dìm ngập từng tòa đại điện, cũng bao gồm cả nơi đây.

Lại trôi qua thật lâu, thật lâu.

Cho đến ngày hôm ấy, trong đại điện đen nhánh này, phía trước pho tượng kia đột nhiên xuất hiện một cái vòng tròn màu tím, nó lăng không hiển lộ, một cái chớp mắt xuất hiện lập tức liền đưa tới toàn bộ Tiên Cấm nổ vang.

Tiếng gào thét vang vọng, thần niệm kinh khủng ở chỗ sâu trong Tiên Cấm bộc phát, nhanh chóng lan tràn về nơi đây.

Mà vào lúc thần niệm này quét tới, bên trong vòng tròn màu tím kia lập tức vươn ra một cánh tay, một phát bắt được chiếc đèn đã bị dập tắt, túm vào trong vòng tròn.

Cánh tay này giống như còn muốn chụp vào bình nhỏ màu tím, nhưng đã không kịp, vì vậy quyết đoán rời đi, nhưng vẫn là hơi chậm một chút, thần niệm Thần Linh trong Tiên Cấm đã ập đến như bài sơn đảo hải, hung hăng đập vào vòng tròn màu tím, chạm tới cánh tay kia.

Vòng tròn tan vỡ, hóa thành vô số khối vụn, dung nhập vào trong vô tận hư vô. Canh tay kia chan dong mac du van rời đi như trước, nhưng chiếc đèn trong tay, bấc đèn tróc ra, bị cuốn trôi trong hư vô, chẳng biết đi đâu.

Hết thảy, kết thúc.

Thời khắc này, cảnh tượng tan biến ở trước mắt Hứa Thanh.

Cùng nhau biến mất, còn có tòa đại điện này, còn có pho tượng kia.

Nơi đây, lại hóa thành phế tích.

Giống như một giấc mộng.

Thời điểm tỉnh mộng, hết thảy đều không còn, chỉ có Tử Huyền đứng ở trên phế tích, giống như một cành hàn mai ngạo nghễ đứng lắng lặng trong sơn cốc u tĩnh, bất luận chung quanh phải chăng có người nhìn chăm chú hay không, nàng cũng giống như đang tự đặt mình vào trong vùng hẻo lánh không một bóng người.

Nàng đang nhìn bầu trời, vẻ mặt cô đơn. Hồi lâu, nàng nhẹ giọng mở miệng.

"Chúng ta, trở về đi."

Hứa Thanh lặng lẽ đi tới cùng Tử Huyền đi ra ngoài, trên đường đi bọn họ không nói gì, cho đến khi rời khỏi Tiên Cấm.

Lúc bọn họ tới, là đêm tối, một khắc đi ra, đã không biết là buổi sáng ngày thứ mấy.

Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng.

Nhìn tới thân ảnh đìu hiu đi phía trước của Tử Huyền, Hứa Thanh bỗng nhiên hô lên.

Tử Huyên quay lại, ngóng nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng không nhiều lời, chỉ kêu nàng xòe bàn tay ra.

Dưới ánh mặt trời, lòng bàn tay của Tử Huyền rõ ràng, từng ngón, từng đường, như là vận mệnh.

"Lòng bàn tay của ngươi có cái gì?" Hứa Thanh hỏi. Tử Huyền vẻ khó hiểu, lắc đầu. Hứa Thanh nhìn qua hai con ngươi của Tử Huyền, nhẹ giọng mở miệng. “Trong lòng bàn tay, có ánh mặt trời.' Lông mi Tử Huyền khẽ run, nhìn qua lòng bàn tay, hồi lâu... Mỉm cười một cái.
Bình Luận (0)
Comment